Sáng 12.9, thông tin với PV, ông Quàng Văn Quyền, Chủ tịch UBND xã Tạ Khoa, huyện Bắc Yên, tỉnh Sơn La cho biết Trường THCS Tạ Khoa đang bị ngập trong nước lũ khiến hàng trăm học sinh phải nghỉ học. "Trận mưa lớn kéo dài từ đêm qua đến sáng nay (12.9) khiến trường ngập
7 Mẫu Đơn Xin Nghỉ Phép Năm Mới Nhất Và Thông Dụng Nhất. Nghỉ phép là chế độ và nhu cầu đối với người lao động. Có nhiều lý do khiến chúng ta phải sử dụng tới các ngày phép nghỉ như cần nghỉ phép vì bận công việc gia đình, cần nghỉ phép để giải tỏa căng
Khi đi làm, do yêu cầu công việc, đôi khi bạn phải bảo trì ứng dụng cũ, sử dụng các công nghệ cũ. Ngoài ra, nếu may mắn, pet project của bạn có thể có nhiều người biết đến và sử dụng, Sáng mai có bài mới đó em ơi :3. Like Liked by 1 person. Reply. jaredchu says: 06/02
Khác biệt hoàn toàn với cách truyền đạt kiến thức tại giảng đường. Mang đến trải nghiệm thú vị, hướng đến giá trị kết nối với tiềm thức và khai sáng, tìm kiếm giá trị bản thân và khẳng định chính mình. (ICF); Lập trình ngôn ngữ tư duy (NLP); Thôi miên trị
Sau khi đã tạo được phần khung chính và các chức năng cơ bản và cần thiết cho blog rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu viết lại CSS cho chúng hay là làm đẹp blog cũng được.
1.
yGMXS8. Giới thiệu Edit Mạn Tên gốc《Cong Cong Khỏe Mạnh Hơn》 Nhãn Tình hữu độc chung Nhân vật chính Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh┃Phối hợp diễn Tuyết Bạch Sinh, Hác Lôi, Lưu Vũ Thần, Lương Tử, Vương Thủy Lương, Triệu Tả ┃ Khác ๑˘︶˘๑ Từ trước tới giờ chưa bao giờ mà Chu Hoằng nghĩ sẽ có một ngày mình lại thảm như thế này…. Có ngày lại bị chính người bạn gái mềm yếu không chủ kiến đá, đêm đó lại bị anh trai của cô ta đè, mẹ nó kiếp trước nhất định hắn thiếu nợ nhà gã! Làm hại hắn không xuống giường nổi còn bị bà chủ nhà Bao Tô Bà khi dễ, đit me hắn không thuê nữa là được chứ gì?! Không có tiền thì thôi còn đến quán bar dạo cái gì, uống rượu nôn đầy lên người mày nói xem mày có xui không? Làm dơ đồ người ta rồi thành thật thường tiền thì người ta không chịu, nhất định phải đánh mày một trận mới sướng, mày nói xem mày không xui cũng không ai tin! Được thôi, đừng tưởng rằng hắn là người dễ ăn hiếp, hắn hở chút thì nổi nóng đấy, không phải đánh lộn thôi à, nếu không phải phía dưới bị thương, địch thủ hơi nhiều, hắn thua được? Mắc cười! Gặp xui nhiều rồi thì vận may phải đến, sau khi mở mắt, Chu Hoằng vẫn không có cái giác ngộ đó, để lâu mới hiểu được, ông trời không bạc đãi hắn cái gì…
Tác giả Thể loại Đam MỹNguồn thái Đang raSố chương 79Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Edit MạnTên gốc《Cong Cong Khỏe Mạnh Hơn》Nhãn Tình hữu độc chungNhân vật chính Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh┃Phối hợp diễn Tuyết Bạch Sinh, Hác Lôi, Lưu Vũ Thần, Lương Tử, Vương Thủy Lương, Triệu Tả ┃ Khác ๑˘︶˘๑Từ trước tới giờ chưa bao giờ mà Chu Hoằng nghĩ sẽ có một mình lại thảm như thế này....Có ngày lại bị chính người bạn gái mềm yếu không chủ kiến đá, đêm đó lại bị anh trai của cô ta đè, mẹ nó kiếp trước nhất định hắn thiếu nợ nhà gã!Làm hại hắn không xuống giường nổi còn bị bà chủ nhà Bao Tô Bà khi dễ, đit me hắn không thuê nữa là được chứ gì?!Không có tiền thì thôi còn đến quán bar dạo cái gì, uống rượu nôn đầy lên người mày nói xem mày có xui không? Làm dơ đồ người ta rồi thành thật thường tiền thì người ta không chịu, nhất định phải đánh mày một trận mới sướng, mày nói xem mày không xui cũng không ai tin!Được thôi, đừng tưởng rằng hắn là người dễ ăn hiếp, hắn hở chút thì nổi nóng đấy, không phải đánh lộn thôi à, nếu không phải phía dưới bị thương, địch thủ hơi nhiều, hắn thua được? Mắc cười!Gặp xui nhiều rồi thì vận may phải đến, sau khi mở mắt, Chu Hoằng vẫn không có cái giác ngộ đó, để lâu mới hiểu được, ông trời không bạc đãi hắn cái gì...Làm Đến Khi Em Biết Mới ThôiTác giả VictoriaaThể loại Đam MỹNguồn thái Đang raSố chương 79Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Edit MạnTên gốc《Cong Cong Khỏe Mạnh Hơn》Nhãn Tình hữu độc chungNhân vật chính Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh┃Phối hợp diễn Tuyết Bạch Sinh, Hác Lôi, Lưu Vũ Thần, Lương Tử, Vương Thủy Lương, Triệu Tả ┃ Khác ๑˘︶˘๑Từ trước tới giờ chưa bao giờ mà Chu Hoằng nghĩ sẽ có một... ngày mình lại thảm như thế này....Có ngày lại bị chính người bạn gái mềm yếu không chủ kiến đá, đêm đó lại bị anh trai của cô ta đè, mẹ nó kiếp trước nhất định hắn thiếu nợ nhà gã!Làm hại hắn không xuống giường nổi còn bị bà chủ nhà Bao Tô Bà khi dễ, đit me hắn không thuê nữa là được chứ gì?!Không có tiền thì thôi còn đến quán bar dạo cái gì, uống rượu nôn đầy lên người mày nói xem mày có xui không? Làm dơ đồ người ta rồi thành thật thường tiền thì người ta không chịu, nhất định phải đánh mày một trận mới sướng, mày nói xem mày không xui cũng không ai tin!Được thôi, đừng tưởng rằng hắn là người dễ ăn hiếp, hắn hở chút thì nổi nóng đấy, không phải đánh lộn thôi à, nếu không phải phía dưới bị thương, địch thủ hơi nhiều, hắn thua được? Mắc cười!Gặp xui nhiều rồi thì vận may phải đến, sau khi mở mắt, Chu Hoằng vẫn không có cái giác ngộ đó, để lâu mới hiểu được, ông trời không bạc đãi hắn cái gì... Chương Mới NhấtChương 79 Con mẹ nó bây giờ em về với anh!Chương 78 Không phải cái trứng ấy!Chương 77 Đã, đã ở chung một phòngDanh sách chươngChương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyện
Tựa gốc 做到你知道为止 Tác giả Victoriaa Thể loại Tình hữu độc chung, hiện đại, đam mỹ Nguồn raw jjwxc Editor Mạn wp ersan110 Tình trạng Hoàn 79 chương ———– Văn án Chu Hoằng tuyệt đối không nghĩ tới mình sẽ thảm như vậy… Bị bạn gái mềm yếu không chủ kiến đá, đêm đó lại bị anh trai của cô ta đè, mẹ nó kiếp trước nhất định hắn thiếu nợ nhà gã! Làm hại hắn không xuống giường nổi còn bị bà chủ nhà Bao Tô Bà khi dễ, đitme hắn không thuê nữa là được chứ gì?! Không có tiền thì thôi còn đến quán bar dạo cái gì, uống rượu nôn đầy lên người mày nói xem mày có xui không? Làm dơ đồ người ta rồi thành thật thường tiền thì người ta không chịu, nhất định phải đánh mày một trận mới sướng, mày nói xem mày không xui cũng không ai tin! Được thôi, đừng tưởng rằng hắn là người dễ ăn hiếp, hắn hở chút thì nổi nóng đấy, không phải đánh lộn thôi à, nếu không phải phía dưới bị thương, địch thủ hơi nhiều, hắn thua được? Mắc cười! Gặp xui nhiều rồi thì vận may phải đến, sau khi mở mắt, Chu Hoằng vẫn không có cái giác ngộ đó, để lâu mới hiểu được, ông trời không bạc đãi hắn cái gì… Tên gốc《Cong Cong Khỏe Mạnh Hơn》 Nhãn Tình hữu độc chung Thăm dò chữ mấu chốt Nhân vật chính Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh┃Phối hợp diễn Tuyết Bạch Sinh, Hách Lôi, Lưu Vũ Thần, Lương Tử, Vương Thủy Lương, Triệu Tả ┃ Khác ๑˘︶˘๑ ——– Link
☆ 8. Dựa hơi nhà giàu Trương Minh bề bộn nhiều việc, buổi trưa không về, buổi tối thường tăng ca, chỉ có cuối tuần là thanh nhàn, có điều cũng chỉ là đổi nơi làm việc thôi. Chu Hoằng phát hiện anh cực thích xử lý công việc trong phòng khách, chỗ ngồi không cố định, chắc vì ánh mặt trời quá, trong tay nhất định phải có một ly cà phê nóng hổi, phải là nóng, cho dù ấm cũng không uống. Những chi tiết này, đều là lúc Chu Hoằng nằm trên sô pha phơi nắng nhìn ra. Trương Minh vô cùng thích ánh mặt trời, Chu Hoằng cũng hưởng thụ màn tắm nắng nơi cao sang này, phơi một chút trên người cũng bóng bẩy ra. Vì vậy, Chu Hoằng cứ thế điện thoại không mở, ngăn cách với đời qua một đoạn thời gian không tư không vị, thẳng đến khi hắn nhớ tới trung tuần tháng sau phải gửi phí sinh hoạt cho ông nội, mà hắn thì không có tiền, đành như vừa mới tỉnh mộng, cảm thấy đã đến lúc phấn chấn. Trên bàn cơm, Chu Hoằng định nói về chuyện hắn muốn đi tìm việc làm, lại có chút ngượng ngùng, dù sao ăn ở không một thời gian, cũng từng có hiềm nghi đi cửa sau tìm việc làm với anh, người sĩ diện như hắn, lúc này mà nói ra thì có hơi khó, dây dưa nửa ngày, cơm đều ăn sắp xong rồi, Chu Hoằng cuối cùng thầm mắng một tiếng, gặp quỷ, tính tình của hắn thực sự là càng ngày càng bánh bèo! "Cái đó, ngày mai tôi ra ngoài." Chu Hoằng thấy Trương Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tựa như hơi kinh ngạc, Chu Hoằng lập tức mất hứng, ngoài miệng nói tiếp "Đi tìm việc làm", đồng thời trong lòng lại nghĩ, hắn muốn ra ngoài thôi sao lại ngạc nhiên thế? Trương Minh buông chén đũa xuống, im lặng một ít mới nói "Đừng tìm nữa, tôi giữ một vị trí cho cậu rồi." Lần này đến phiên Chu Hoằng giật mình, bưng chén há miệng, một vẻ "Anh giỡn với tôi hở", thấy Trương Minh khẽ ho khan một tiếng, nói câu "Ăn no rồi" liền đi ra ngoài. Trương Minh vừa đi, Chu Hoằng liền nuốt đống cơm trong miệng xuống, nhìn chằm chằm tàn cục trên bàn trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chưa bao giờ hứng thú tăng cao mà muốn dọn chén đũa như hôm nay. Chuyện công việc đã quyết định, thứ hai bắt đầu đi làm, tuy chỉ là một nhân viên quèn bình thường, nhưng dính vào chiêu bài màu vàng "Lục Nguyên" này, đẳng cấp lập tức tăng cao một tầng, nói ra cũng tuyệt đối có thể diện. Bởi vì chênh lệch ở phương diện mặt mũi, thái độ của Chu Hoằng đối với Trương Minh vẫn luôn dao động giữa thân cận và xa cách, nhưng qua chuyện này, Chu Hoằng đã triệt để bị thu mua, cảm thấy Trương Minh thật sự là một người anh em tốt biết nghĩa khí, đồng thời, lại chạy trốn nghĩ, có phải khu nhà cấp cao này, hắn có thể lòng không vướng bận tiếp tục ở lại hay không? Chu Hoằng rất không muốn thừa nhận, hắn đột nhiên có loại cảm giác dựa hơi nhà giàu... Cuối tuần, cách ngày đi làm chỉ còn một đêm, Chu Hoằng bắt đầu tâm thần bất định, vốn cho rằng hắn đã thông suốt, hóa ra cũng không có, nếu không thì sao từ đầu đến cuối vẫn không khởi động máy chứ, ngày mai phải hòa vào đám đông rồi, không biết gương mặt này có khiến người ta có cảm giác hai mắt tỏa sáng hay không.
☆ Chương 22. Làm đến khi em biết mới thôi Lưu Vũ Thần rất nhanh đã trở lại, dẫn đầu Chu Hoằng ngồi xuống trước, đông ngắm tây nhìn một vẻ không định đi. Chu Hoằng cũng ngồi xuống theo hắn, nghi ngờ hỏi “Tôi không đi được, anh còn ở đây làm cái gì, định đánh lén cảnh sát thật à.” Lưu Vũ Thần nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ, nói “Chờ xem, sắp đi được rồi.” Giọng điệu kiên định. Chu Hoằng giật mình, hạ giọng nói với hắn “Anh nói cái gì, sắp đi được rồi? Bọn họ thu mua cục trưởng rồi, trừ khi anh đưa ra càng nhiều lợi thế hơn, bằng không tôi không ra được đâu.” Lưu Vũ Thần chớp mắt, còn có ý cười, “Hóa ra là thu mua được cục trưởng, kẻ thù của cậu coi như có vài nước đi, không nhìn ra cậu cũng rất phản nghịch, đắc tội với người không sợ cường quyền nha.” Chu Hoằng cười gượng, chọn trọng điểm “Rồi sao, với tình huống như vậy, hôm nay tôi còn có thể từ đây đi ra?” Mua chuộc được cục trưởng gọi là “Coi như có vài nước đi”, vậy hắn là con đường gì, xã hội đen? Cút ngay đi! “Đã bảo cứ chờ đấy, hỏi nhiều cái gì.” Nói xong, lại bắt đầu nhìn quang cảnh. Chu Hoằng bị nghẹn một câu, trong lòng không thoải mái, thầm nghĩ Chờ thì chờ, xem anh đưa tôi ra làm sao. Nhắm thời gian, khoảng mười lăm phút không tới hai mươi phút sau, một cảnh viên bỗng nhiên từ bên ngoài gấp gáp tiến đến, đi thẳng tới đại thúc, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói câu gì, sau đó kéo hắn đi ra ngoài, đại thúc đầu tiên là biểu tình khó hiểu, sau đó lại mặt mày trầm ngưng, nhanh chóng cùng ra khỏi phòng làm việc. Chu Hoằng kinh ngạc, nhìn về phía Lưu Vũ Thần, chỉ thấy hắn cũng nhìn qua, cong khóe miệng nháy mắt với hắn. Chu Hoằng bắt đầu khó hiểu, lẽ nào Lưu Vũ Thần này với cục trưởng là họ hàng? Quan hệ này tất nhiên là ổn thỏa hơn Vương gia nhiều rồi. Lúc này đây lại chờ lâu hơn lần trước một chút, Lưu Vũ Thần đều chờ đến mất kiên nhẫn, mới thấy đại thúc kia từ bên ngoài tiến đến, cau mày, biểu tình rất là buồn bực, hiển nhiên bị người ta xoay muốn choáng rồi, cước bộ chậm chạp. Chu Hoằng đứng lên, nhìn đại thúc sửa sang xong biểu tình rồi nói với hắn “Vụ án này có điểm khả nghi trùng điệp, còn rất nhiều chi tiết phải điều tra, cũng tạm thời huỷ bỏ việc tạm giam cậu, cậu trở về đi.” Lúc này Lưu Vũ Thần mới đứng lên, chỉnh lại vạt áo trước của tây trang, nghiêng mặt nói với Chu Hoằng một chữ, “Đi!” Móa, có cần trâu bò vậy không! Chu Hoằng không di chuyển, nhíu mày hỏi đại thúc “Vậy vụ án này đến cùng là xử lý như thế nào? Ngài cứ việc nói thẳng đi, cong vẹo bên trong tôi đều biết rồi.” Biết cái đầu cậu! Hiển nhiên trong lòng đại thúc cũng kêu như vậy, nhưng nét mặt cũng không lộ tâm tình gì, ổn định nói “Liền xử lý theo vụ án trị an thông thường, hòa giải giải quyết riêng, còn như thời gian hòa giải, chờ thông báo đi.” Giải quyết riêng? Đó mới không có yên âm đó, vụ án này chưa có hết! Trên xe, Chu Hoằng nhịn không được hỏi Lưu Vũ Thần “Làm sao mà anh làm được?” Lưu Vũ Thần như cười như không liếc hắn một cái, ung dung nói “Chỉ là chuyện của một cuộc gọi thôi, còn như làm thế nào, đi hỏi Minh ấy.” Chu Hoằng trợn mắt, “Anh gọi điện cho Trương Minh?” Lưu Vũ Thần “Ừ” một tiếng. Trong chốc lát Chu Hoằng không nói chuyện, sắc mặt trầm ngưng, hóa ra vẫn là Trương Minh âm thầm làm việc, phiền cho anh đã bận rộn như vậy còn phải hao tâm chuyện của hắn… Sau một hồi lâu, Chu Hoằng nhịn không được hỏi vấn đề rất thực tế “Có phải tốn rất nhiều tiền hay không?” Lưu Vũ Thần “Phì” cười một tiếng, chuyển động tay lái quẹo qua một cua quẹo, “Chuyện này tôi cũng không rõ cho lắm, cũng không phải tôi bỏ tiền.” Chu Hoằng bắt đầu nhức nhối. Về đến nhà, chỉ mới hơn bốn giờ chiều, Chu Hoằng có hơi mệt, trở về phòng ngã đầu nằm ngủ, chờ khi mở mắt ra thì trời đã tối rồi, ngẩng đầu nhìn thấy ở khe cửa có ngọn đèn xuyên vào, Trương Minh đã trở về. Chu Hoằng lập tức đứng lên, mở cửa đảo mắt liền thấy Trương Minh đang ngồi trong phòng khách lật văn kiện, thấy hắn đi ra liền thả công việc trong tay, hỏi hắn “Thức rồi?” Chu Hoằng “Ừ” một tiếng, đưa tay sửa lại kiểu tóc, đi tới ngồi đối diện ah, cúi đầu phát ngốc một lát, nhưng biết Trương Minh vẫn đang nhìn hắn. “Vụ án xử lý theo vụ án trị an thông thường, hoà giải riêng, thời gian hoà giải thì chờ thông báo.” Trương Minh gật đầu biểu thị đã biết. “Anh tốn bao nhiêu tiền?” “Cái gì?” Chu Hoằng nhíu mày, “Tôi hỏi anh tốn bao nhiêu tiền.” Trương Minh bất chợt “À” một tiếng, ngã người lên lưng ghế xoa thái dương, “Chuyện này không quan trọng, được rồi, cậu ăn cơm tối chưa, tôi về trễ, đem cá ở Phú Lệ Đường về cho cậu, hôm nay thấy cậu rất thích.” Tim Chu Hoằng bỗng nhiên bị cái gì ấm áp dễ chịu lấp kín rồi, hắn sửng sốt, môi ngập ngừng ừ một tiếng, sau đó bày ra vẻ nổi giận, cất giọng nói “Không quan trọng cái gì, nhiều tiền cũng không thể…” Còn chưa nói hết, chỉ thấy Trương Minh cười đứng lên, chỉ chỉ vào nhà bếp, nói với hắn “Cá tôi hâm rồi, hương vị sẽ không có thay đổi.” Nói xong, không chờ Chu Hoằng có phản ứng, nhấc chân lên đi tới nhà bếp. Ngay sau đó, Chu Hoằng cố chống đỡ khí thế đã yếu đi, trong bụng hắn vừa đau vừa ấm, đau là tiền ấm chính là tình, khiến cho hắn hết cách, không thể làm gì khác hơn là phát tiết với con cá trước mặt, nhưng ăn rồi ăn, hắn bỗng nhiên ngừng. Trương Minh ngẩng đầu, “Làm sao vậy, chỉ ăn nhiêu đây?” Biểu tình của Chu Hoằng có chút thống khổ, hắn thở dài, nhìn vào mắt Trương Minh, “Tôi thiếu anh người nhiều nhân tình như vậy, không biết nên trả thế nào.” Trương Minh hơi ngơ ngác, đôi mắt đen sau kính gọng đen giống như đang liên tục không ngừng hấp thu cái gì sâu thẳm, trở nên càng thêm thâm thúy khiến người chìm đắm, vừa nhìn cũng làm người ta bị vây trong đó không còn cách nào tự kiềm chế. Chu Hoằng lòng kinh hoàng, khẩn trương run rẩy, khi hắn hắn sắp sửa không nhịn được thua cuộc, thì Trương Minh đã mở miệng nói chuyện rồi, trong âm sắc trầm thấp có chứa một loại mùi vị đặc thù, có thể trêu chọc lòng người. “Tôi làm những việc này, không phải muốn em trả.” Chu Hoằng nín thở, “Vậy, anh muốn cái gì?” Mắt của anh giống như tụ tập hết tất cả màu đen trên đời này, giọng nói so với gông xiềng còn muốn nặng hơn, “Nếu như em không biết, tôi có thể làm đến khi em biết mới thôi.” Chu Hoằng thất bại thảm hại, đầu lưỡi run run, “Sao anh, đột nhiên nói ra lời nói trầm trọng như vậy?” Làm cho hắn bất chợt thấy không gánh nổi. Sau một đêm, biến thành như vậy. Trương Minh bỗng nhiên buống mắt xuống, lông mi thật dày che đi ánh sáng bên trong, anh thở dài một hơi, thở dài đến mức khiến tim Chu Hoằng run lên một cái, “Là tôi nhiều lời rồi, em không cần có áp lực, mau ăn cá đi.” Nói xong, tiếp tục công việc trên tay. Làm sao lại không nói! Chu Hoằng trừng mắt, ngẩn ngơ nói “Cái gì gọi là không cần có áp lực, làm như không nghe thấy câu đó? Tôi lại nghe rõ rành rành, còn trái tim loạn nhịp, sao đảo mắt anh lại không nói gì?” Chu Hoằng chưa bao giờ biết hắn có thể phiến tình như thế! Trương Minh ngưng động tác, gian nan giương mắt lên, bên trong như có như không xẹt qua ý cười, “Tôi tưởng tôi nóng lòng.” Chu Hoằng lại buông mắt xuống, “Là tôi chưa sẵn sàng.” “Vậy lúc nào em mới có thể sẵn sàng?” Tim Chu Hoằng đập thình thịch, hắn không ngờ tới Trương Minh lại hỏi hắn trực tiếp như vậy, xem ra anh là loại hình muộn tao, mà nếu một người muộn tao như anh đã lộ liễu như vậy rồi, sao hắn còn nhăn nhó không tiến tới chứ, “Tôi cảm thấy… lúc nào cũng có thể.” Được rồi, mấy câu nói sau, Chu Hoằng ngừng luôn rồi, bị các loại thiên lôi địa hỏa đánh cho héo queo, chủ yếu là bị chính hắn đánh… >> vẫn là chuyển thành anh em nghe phê hơn, cũng đổi tên truyện luôn, hồi trước là vì mình thấy nó có hơi dài, nhưng giờ nghĩ lại để vậy lại đúng nghĩa hơn chỉ dài hơn có một chữ =
làm đến khi em biết mới thôi