Xem phim Ám Sát Tiểu Thuyết Gia - A Writer's Odyssey (2021) xoay quanh hành trình tìm kiếm con gái của một người cha tuyệt vòng. Để tìm kiếm manh mối con gái mất tích của mình, ông đồng ý giúp đỡ một người phụ nữ lạ mặt ám sát tiểu thuyết gia nọ. Tuy nhiên, mọi […] Sát thủ băng giá - Nữ hoàng của bóng đêm Đây là một bộ tiểu thuyết của tác giả Băng Tuyết Cô Đơn, kể về người con gái lúc còn nhỏ rất ngây thơ và trong sáng. Vào ngày sinh nhật lần thứ 8, cô bỗng chốc biến từ một cô gái trong sáng thành một con người hoàn toàn khác lạ. Cô trở thành người hoàn toàn lạnh lùng và đầy chết chóc. 295 Lượt thích, 6 Bình luận. Video TikTok từ lập acc này để đu tiểu thuyết (@imyour_hayonn): "bộ tiểu thuyết tâm đắc nhất?.#tungconguoiyeutoinhusinhmenh #annghi #tongiango #tieuthuyet #ngôntình #xuhuong #xh #fyp #viral". nhạc nền - lập acc này để đu tiểu thuyết. Trớ trêu thay mãi hơn 2 thế kỷ sau, tên sát thủ hàng loạt E. Báthory lại trở thành hình mẫu tạo nên nhân vật hư cấu biến thành Bá tước "ma cà rồng" Dracula trong cuốn tiểu thuyết kinh dị cùng tên, của nhà văn người Iceland Bram Stoker (1847-1912) ấn hành lần đầu trong tháng 5-1897 luôn được xếp vào dạng đề tài "ăn khách" cho đến tận ngày nay. Đọc truyện - Tiểu thuyết: Chuyện Làng (Phần 26) Có thể bạn đang xem đúng không? Nếu đúng như vậy thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các video thú vị tại Truyện tiểu thuyết Xem các video về tiểu thuyết ngôn tình hoàn tại truyen.nega.vn VIDEO Đọc truyện - Tiểu thuyết: […] 4LlXc17. Anh là sát thủ giỏi, được giang hồ trọng dụng và sùng bái. Nhưng một điều kì quái xảy ra với anh mà không ai có thể hay biết đó là những giấc mộng thường ghé thăm anh. Chuyện này với anh là hết sức bình thường vì nó đã khá quen với cuộc sống của một tên sát thủ vô tình. Thứ anh thấy là một khoảng không bao la, vô tận nhưng màu đen tăm tối đã bao trùm phân nửa. Anh chỉ có thể nhìn thấy khu vực bên người. Dù rất nhiều lần anh đã cố nhìn ra bên ngoài nhưng vô ích bởi tầm mắt không thể kéo nhiều khi anh cảm thấy như có người đuổi theo anh. Còn anh trong giấc mộng thì chỉ biết trốn chạy, trốn chạy một điều gì đó. Mọi thứ trở nên lộn xộn, hỗn loạn. Nó khiến cho người ta đầu óc rối tung, trống rỗng đến khó ngờ. Còn con người đó là một thân hắc y có dáng cao lớn mà lạnh lùng. Anh thì cứ chạy, cứ bước nhưng rốt cuộc nhìn lại thì vẫn ở nguyên chỗ cũ. Giấc mơ kì lạ mà thường xuyên xảy ra với anh luôn khiến anh dành ra nhiều thời gian suy nghĩ rằng người đàn ông thân hắc y đó là ai?Đó hay chăng chính là người mà vị thần tình yêu mang đến cho một sát thủ mù trong giấc mộng như anh? Cuốn tiểu thuyết "Sát thủ online" NXB Công an nhân dân 2010 của nhà văn 7X Nguyễn Xuân Thủy SN 1977 ra đời lọt vào vòng chung khảo 16 tiểu thuyết và ký do Bộ Công an và Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức 2007-2010 đề cập tới đề tài rất "hot" Tội phạm Internet và những hệ lụy xa xót đầy tính chấm phá trong cuộc đời nhân vật chính. PV Báo CAND có cuộc trò chuyện với nhà văn Nguyễn Xuân Thủy về cuốn tiểu thuyết mới của anh... - Khi đọc xong "Sát thủ online", điều đầu tiên tôi nghĩ đến là anh đang gióng một hồi chuông thế thái nhân tình để đánh thức sự "ngủ quên" của những bậc làm cha làm mẹ? - Chị nghĩ thế cũng không sai. Nhưng nếu chỉ có thế thì không cần đến một cuốn tiểu thuyết, báo chí đã làm rất tốt nhiệm vụ đó rồi. Những bậc làm cha làm mẹ nói rộng ra thì cũng chính là cả thế giới người lớn trước vấn nạn có tên Internet. Chúng ta tiếp nhận những cái mới quá nhanh, trong khi những sự chuẩn bị cho nó, và cả việc đối mặt với những hệ lụy từ nó chưa tương xứng, không theo kịp, để rồi hệ thống còi báo động liên tục tăng cấp độ. Mọi người say mê với "thế giới ảo", đeo mặt nạ khi bước vào nó, ngụp lặn trong nó đầy mê mải như khám phá một khu vườn hoang, mà ít ai nghĩ rằng Internet không phải là một "thế giới ảo" như ta tưởng. Đúng, Internet chưa bao giờ là ảo. Nó thật như chính cuộc sống của chúng ta vậy. Tôi nghĩ chúng ta không "ngủ quên" mà chỉ loay hoay đối phó với hệ quả từ một lĩnh vực khá mới mẻ thôi. - Và vô hình trung, nhân vật chính - Mr Mouse, biệt danh Hiệp sĩ đen từ một "tội phạm nhí" của xã hội lại trở thành nạn nhân của xã hội, đây là dụng ý của anh đấy chứ? - Trong mỗi tiểu thuyết, mỗi nhân vật đều có một số phận riêng, gánh vác những thông điệp riêng. Tôi xin không "thuyết minh" cho những gì mình đã viết, hãy để từng bạn đọc tìm hiểu và khám phá mỗi nhân vật trong "Sát thủ online", có khi họ còn khám phá ra những điều thú vị hơn chính chúng ta nghĩ ấy chứ. - Dường như ngòi bút của anh quá ưu ái cho những thân phận bụi đời bị gạt ra ngoài xã hội. Phê phán đấy, mà thương xót đấy. Tôi thấy những nhân vật như cu Tý bị gia đình hắt hủi, ruồng bỏ nhiều lắm. Nhưng có nhiều cu Tý đã "ngậm đắng" vươn lên, sao anh không viết về chúng lại thấy "xót" cho những đứa trẻ bụi đời thiếu bản lĩnh? - Trong văn học, các mẫu nhân vật đều được "đối xử" bình đẳng. Với các thân phận bụi đời, tôi nhìn họ dưới góc độ con người và cũng với góc độ ấy để giải mã con đường trở thành tội phạm của họ. Những "cu tí ngậm đắng vươn lên" sẽ là đề tài cho mục "Chân dung cuộc sống" hay gương người tốt việc tốt của các báo. Nhân vật văn học cần một thân phận và tôi đã cho nhân vật của mình một thân phận như thế để phục vụ cho mục đích sáng tạo. Nó sẽ sống đời sống của nó, gánh vác thông điệp của nó. Đơn giản chỉ là mục đích của tác giả. Có thể "những cu tí ngậm đắng vươn lên" không là lựa chọn của tôi nhưng sẽ gây hứng thú cho các tác giả khác. - Câu chuyện có đề cao tình mẫu tử thiêng liêng, anh có tin vào tình mẫu tử ấy không? Những phần kết tiểu thuyết thường gợi cảm giác có hậu, thanh thản, còn anh để cuộc hội ngộ giữa Mr Mouse và người mẹ chết vì HIV của đứa trẻ vị thành niên này, bi đát, thống thiết quá??? Cái chết của Mr Mouse có đánh thức sự lãnh cảm của các bậc cha mẹ đối với con cái??? - Chỉ có ai không có mẹ mới không tin có tình mẫu tử, và chỉ có ai không có trái tim mới không cảm nhận được tình yêu thương của mẹ. Những đứa con luôn khao khát được sống trong vòng tay của mẹ dù cho người mẹ ấy là ai, người mẹ ấy như thế nào. Đôi khi được sống trong những ý nghĩ tốt đẹp về mẹ cũng đã là hạnh phúc. Một cái kết có hậu hay một cái kết bi đát không quan trọng bằng việc người đọc có ám ảnh với tác phẩm khi gấp trang cuối cùng của cuốn sách? Còn cái chết của Mr Mouse ư! Có độc giả khi đọc "Sát thủ online" đã nói với tôi rằng, cái chết là sự giải thoát cho nhân vật. Với "Sát thủ online", tôi hi vọng cái chết của Mr Mouse sẽ đánh thức trái tim bạn đọc. Cuốn tiểu thuyết "Sát thủ online". - Điều ngạc nhiên khi đọc tiểu thuyết của anh là viết về bạo lực, cưỡng hiếp, lừa đảo, chém giết nhưng đều có những chi tiết nhân văn kỳ lạ, thậm chí khiến người đọc nghi ngờ. Anh có sợ niềm tin vào sự tử tế, chân tu của "gã đầu bạc" sẽ bị băng hoại trong ý thức người đọc khi gấp sách lại, bởi tôi nghĩ, ở vị trí của gã đầu bạc, tìm điểm dừng đã khó, để tìm một nơi hướng thiện như chân tu, còn khó hơn??? - Một con người mang bản chất "xấu xa nhất quán" từ khi còn đầu xanh đến tận khi đầu bạc thì đã đến độ hết thuốc chữa. Việc có ý định đi tu chỉ là hành động cao trào thể hiện sự dối trá chính bản thân của gã mà thôi. Nếu đọc "Sát thủ online" chị sẽ thấy ở đoạn kết có câu "Nhà chùa không phải là cái thùng rác chứa đựng những rác rưởi mà xã hội đã không còn dung chứa". Hay nói đơn giản, gã tìm đến nhà chùa đâu phải vì mục đích hướng thiện mà chỉ là sự vung tiền để mua một sự yên ổn cuối đời mà thôi. Mỗi bạn đọc có lý do để tin hay không tin vào hành trình của nhân vật. Khi đọc một cuốn sách văn học cũng giống như bạn đang khám phá một hang động kỳ bí vậy. Bạn có thể đi tiếp hoặc dừng lại, bạn có thể len lách vào từng ngóc ngách hay chỉ đi lướt trên con đường chính, có thể khoan sâu vào từng vách đá hay chỉ đứng ngắm nhìn mà thôi. - Vận dụng tài tình hành văn thông tấn mang tính cảnh báo. Đến bản tin cuối cùng là bản tin lúc 0 giờ như đánh dấu một thời khắc, một sự biến đổi, một sự sang trang. Đó cũng là lúc kết thúc một ngày, cũng là lúc khép lại những bi kịch của Mr. Mouse, anh có hối tiếc không khi để những nhân vật trẻ phải oằn mình giữa dòng đời như thế? - Bất kỳ một người nào khi vào đời đều ít nhiều chịu những áp lực cùng nguy cơ "chệch đường". Những người trẻ hôm nay vào đời khi mà xã hội không còn lành tính như trước, trong một thế giới với quá nhiều cạm bẫy họ phải gánh một gánh nặng hơn những thế hệ trước với những hoang mang thời đại. Họ một mình tung hoành, mò mẫm trong mê cung với quá nhiều thứ để lựa chọn để rồi không biết chọn thứ gì. Ngay cả những con người đi trước thân thiết, gần gũi xung quanh họ cũng lúng túng trong việc chỉ cho họ con đường nên đi. Và có những bi kịch đã xảy ra. Nhưng kết thúc giai đoạn hoang mang ấy, một ngày mới đến, mọi thứ sẽ sang trang, gánh nặng ấy sẽ được trút bớt phần nào, họ sẽ tỉnh táo và chủ động hơn. - Tại sao anh lại để cho "gã đầu bạc" viết tự truyện "Sát thủ online" mà không phải nhân vật chính Mr Mouse hay những nhân vật bụi đời trong nhóm Lucky Family? Sao anh lại quăng chiếc phao cứu sinh cho gã đầu bạc khi lẽ ra gã, kẻ gây mầm ác phải đền tội? - Gã đầu bạc đại diện cho lớp công dân mạng đầu tiên, mang đầy đủ những háo hức lăn xả, những thử nghiệm điên cuồng, những hoan lạc thân xác; lừa lọc, trục lợi, tận hưởng từ thế giới ảo để rồi chính gã phải trải nghiệm những đau đớn, đối diện với những gì do chính mình gây ra mà cứ nghĩ rằng sẽ vô can. Sự còn sống của gã chính là một sự trả giá đớn đau nhất. Không ai khác ngoài chính gã sẽ phải nhìn nhận lại những hành vi của mình. Ý định viết tự truyện chỉ thể hiện sự lố bịch cao trào của gã. Khi để cho gã bày tỏ mong muốn viết tự truyện tôi không định quăng cho gã chiếc phao cứu sinh mà là một hòn đá tảng để gã phải vật lộn với những gì đã gây ra trong quá khứ. Hi vọng bạn đọc sẽ tự khám phá thêm để có câu trả lời cho mình trong "Sát thủ online" Bạn đang đọc truyện Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ của tác giả Kim Ngọc 金恩高. Lâm Bang là bang phái Hắc Đạo đứng đầu Hong Kong. Từ 10 năm trước, bang chủ Lâm Long Đỉnh đã có ý đồ bành trướng địa bàn sang nước Hoa, vì vậy nhiều năm nay, Lâm Bang hoạt động khá mạnh mẽ ở nơi này. Mấy mươi năm từ khi mới thành lập, Lâm Bang luôn được giới Hắc Đạo tín nhiệm về uy tín hàng Bang nổi danh là một nơi có thể trao đổi bất cứ thứ gì. Nơi đây có bán thông tin, bảo vật và cả mạng người, tất cả đều được đổi bằng một cái giá xứng đáng. Chỉ có duy nhất hai thứ mà họ không bao giờ trao đổi là danh dự và thuộc hạ. Bang chủ Lâm Long Đỉnh có một người con trai ruột là Lâm Quang Tùng, một nghĩa tử và một nghĩa nữ. Hai người con nuôi - Lâm Kỳ Tích và Lâm Nhĩ Tích cũng là hai siêu sát thủ trứ danh, là hai con át chủ bài của Lâm yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Tổng Tài Tuyệt Tình, Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi và Cô Dâu Bị Chiếm Ngọc 金恩高 Mao Trạch Đông phát ngôn, “Lưu Chí Đan” đã trở thành “tiểu thuyết phản đảng”Những người nào bị liên lụy đến cuốn tiểu thuyết này?Mao Trạch Đông nói “Lưu Chí Đan” là tiểu thuyết phản đảng Khi nói đến văn tự ngục, nhiều người nghĩ đến triều đại nhà Thanh. Một số học giả nói rằng văn tự ngục thời nhà Thanh liên quan đến rất nhiều vụ án, quy mô lớn, liên quan đến cái chết của nhiều người, đây là điều chưa từng có tiền lệ trong thời đại phong kiến ​​​​của Trung Quốc. Tuy nhiên, so với triều đại nhà Thanh, văn tự ngục của ĐCSTQ thậm chí còn tàn ác hơn không biết bao nhiêu lần. Xin chào quý vị độc giả, chào mừng đến với “Trăm Năm Chân Tướng“! Hôm nay, chúng tôi căn cứ theo thông tin được cung cấp trong “Hồ sơ vụ án tiểu thuyết Lưu Chí Đan’ phản đảng” và các tài liệu khác, để kể cho các bạn về chuyện tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” liên lụy hơn người, vậy rốt cuộc những gì đã xảy ra? Mao Trạch Đông phát ngôn, “Lưu Chí Đan” đã trở thành “tiểu thuyết phản đảng” Năm 1954, Ban Tuyên giáo Trung ương ĐCSTQ yêu cầu Nhà xuất bản Công nhân xuất bản cuốn sách về “Liệt sĩ Trung Cộng” Lưu Chí Đan. Do đó, Nhà xuất bản Công nhân đã mời Lý Kiến Đồng, chị dâu của Lưu Chí Đan chấp bút. Vào mùa hè năm 1962, cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” bắt đầu được đăng nhiều kỳ trên “Nhật báo Quang Minh”, “Nhật báo Công nhân” và “Nhật báo Thanh niên Trung Quốc” sau sáu lần sửa đổi bản thảo. Nhưng không mất nhiều thời gian để Diêm Hồng Ngạn, bí thư thứ nhất của Tỉnh ủy Vân Nam, tin rằng nguyên mẫu của một nhân vật chính diện trong tiểu thuyết là Cao Cương, cựu phó chủ tịch Chính phủ Trung ương ĐCSTQ đã bị đả đảo. Cuốn tiểu thuyết này là để lật ngược bản án của Cao Cương. Do đó, việc xuất bản nhiều kỳ lần lượt bị dừng lại, và Diêm Hồng Ngạn đã báo cáo ý kiến ​​​​của mình lên trung ương. Tháng 9 năm 1962, Hội nghị toàn thể lần thứ mười của Ban Chấp hành Trung ương ĐCSTQ khóa VIII được tổ chức, tại hội nghị, Mao Trạch Đông đã nhắc đi nhắc lại về đấu tranh giai cấp và phê phán “lật ngược án”. Mà quan điểm của Diêm Hồng Ngạn về cuốn sách “Lưu Chí Đan” hoàn toàn phù hợp với tâm ý của Mao. Mao nói tại hội nghị “Lợi dụng tiểu thuyết để tiến hành các hoạt động phản đảng là một phát minh vĩ đại. Phàm là muốn lật đổ một chính quyền, trước tiên phải tạo thành dư luận, trước tiên phải làm công tác về phương diện hình thái ý thức. Giai cấp cách mạng là thế này, và giai cấp phản cách mạng là thế kia.” Ngay sau khi phát ngôn này được đưa ra, “Lưu Chí Đan” ngay lập tức bị xếp vào loại “tiểu thuyết phản đảng”. Kể từ đó, vì một cuốn tiểu thuyết, một đại oan án kéo dài 17 năm và liên lụy hơn người đã được chế tạo ra. Xung quanh “Lưu Chí Đan”, ĐCSTQ lần đầu tiên tấn công một “tập đoàn phản đảng” gồm Tập Trọng Huân, Cổ Thác Phu và Lưu Cảnh Phạm. Sau khi Cổ Thác Phu bị chỉnh đến chết, Mã Văn Thụy, khi đó là Bộ trưởng Bộ Lao động, người được tác giả cuốn sách phỏng vấn, đã bị lôi vào cuộc, và một “tập đoàn phản đảng Tập Trọng Huân, Lưu Cảnh Phạm, Ma Văn Thụy” khác đã bị đập. Sau đó, họ đưa Cao Cương, người bị đả đảo năm 1954, và Bành Đức Hoài, người bị đả đảo năm 1959, thành một “tập đoàn phản đảng Bành Đức Hoài, Cao Cương và Tập Trọng Huân.” Sau đó, lại đập tiếp “tập đoàn phản đảng Tây Bắc”. Những người nào bị liên lụy đến cuốn tiểu thuyết này? Không còn nghi ngờ gì nữa, người đầu tiên gánh chịu hậu quả là Tập Trọng Huân, cha ruột của Tập Cận Bình. Giống như Lưu Chí Đan, Tập Trọng Huân là người sáng kiến căn cứ Bắc Thiểm Tây, và khi cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” được sáng tác, trong số những người sáng lập căn cứ này, ông ta có quan chức cao nhất – giữ chức phó thủ tướng Quốc vụ viện kiêm Bí thư trưởng Hội đồng Nhà nước của ĐCSTQ. Trong quá trình viết cuốn tiểu thuyết, Lý Kiến Đồng cũng yêu cầu Tập Trọng Huân xem xét bản thảo. Do đó, sau khi tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” được phê duyệt, Tập Trọng Huân ngay lập tức bị coi là thủ lĩnh của “tập đoàn phản đảng”, và cuốn tiểu thuyết này được nhận định là “yếu lĩnh đoạt đảng đoạt nước” của ông ta. Tập Trọng Huân bị chụp mũ là “kẻ dã tâm” và “kẻ âm mưu”, và bị đình chức hơn ba năm để thẩm tra, sau đó bị chuyển đến Nhà máy Cơ khí Khai thác Lạc Dương ở tỉnh Hà Nam. Sau khi Cách mạng Văn hóa nổ ra, ông bị đưa trở lại Bắc Kinh giam 8 năm; Tháng 5 năm 1975 ông được chuyển đến Nhà máy Vật liệu chịu lửa Lạc Dương và không trở lại Bắc Kinh cho đến năm 1978. Toàn bộ quá trình này là 16 năm. Lý Kiến Đồng, tác giả của “Lưu Chí Đan”, cũng chịu đại kiếp nạn. Bà bị đình chỉ công tác vào mùa đông năm 1962, bị cầm tù vào tháng 1 năm 1968, và bị đưa đến làm việc tại “Trường cán bộ 7 tháng 5” ở huyện Hạ Giang, tỉnh Giang Tây vào năm 1970. Mặc dù cuối năm 1972 bà được trở về Bắc Kinh vì bệnh tật, nhưng mãi đến tháng 8 năm 1979, bà mới được bình phản. Toàn bộ thời gian bị chỉnh đốn dài 16 năm. Chồng của Lý Kiến Đồng, Lưu Cảnh Phạm, em trai của Lưu Chí Đann, tất nhiên cũng không cách nào được miễn nạn. Lưu Cảnh Phạm là Thứ trưởng Bộ Địa chất của ĐCSTQ. Sau khi Lý Kiến Đồng viết “Lưu Chí Đan”, Lưu Cảnh Phạm đã giúp hiệu chỉnh nó, vì vậy ông ta cũng bị đả thành thành viên của tập đoàn phản đảng, bị đình chức kiểm tra. Sau khi Cách mạng Văn hóa nổ ra vào năm 1966, Lưu Cảnh Phạm liên tục bị phê đấu, đến năm 1968, ông bị quy kết là “phản cách mạng hiện hành”, bị còng tay, bắt giữ nhập ngục, ngồi tù 7 năm. Chúng tôi từng đề cập rằng Cổ Thác Phu là người đầu tiên bị đả thành thành viên của “tập đoàn phản đảng” vì cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan”. Cổ Thác Phu là quan chức ĐCSTQ duy nhất đã công tác từ Bắc Thiểm Tây đến “Khu Xô viết Trung tâm” ở Giang Tây, rồi từ Giang Tây “trường chinh” đến bắc Thiểm Tây, ông là “người mở đường cho Mao Trạch Đông đến Diên An”. Sau khi thành lập ĐCSTQ, Cổ Thác Phu trở thành phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Quốc gia. Tại Hội nghị Lư Sơn năm 1959, cùng với việc đả đảo Nguyên soái ĐCSTQ Bành Đức Hoài, ông cũng bị đả thành “phần tử phản đảng chủ nghĩa cơ hội cánh hữu”. Sau khi bị cách chức, ông được cử đến Nhà máy điện Phủ Thuận ở Liêu Ninh. Năm 1962, Cổ Thác Phu được bình phản tại cuộc họp của đảng viên ĐCSTQ, và sau đó được chuyển trở lại Bắc Kinh. Nhưng còn chưa kịp sắp xếp công việc mới thì đã phát sinh biến cố của tiểu thuyết Lưu Chí Đan. Lý Kiến Đồng từng gửi bản thảo cuốn tiểu thuyết cho Cổ Thác Phu để xem xét, và bản thảo nằm trong tay thư ký Trương Trí Tường của Cổ. Trương Trí Tường còn chưa kịp đưa Cổ xem, thì cuốn tiểu thuyết đã trở thành một “tiểu thuyết phản đảng”. Dù không làm gì, Cổ Thác Phu vẫn bị liên lụy. Vì thực sự không liên quan gì đến cuốn tiểu thuyết, nên sau đó Cổ Thác Phu được bố trí đi học Trường Đảng Trung ương trong ba năm, đến năm 1965, ông được phân công làm phó giám đốc Công ty Gang thép Thủ đô. Nhưng sau khi Cách mạng Văn hóa nổ ra, Khương Sinh, một cố vấn của tiểu Tổ Cách mạng Văn hóa Trung ương, đã phát biểu tại một hội nghị “Cổ Thác Phu ở Bắc Thiểm Tây là một phần tử phản đảng cũ”. Từ đó, cuộc tranh đấu đối với Cổ Thác Phu không ngừng leo thang. Vào ngày 7 tháng 5 năm 1967, Cổ Thác Phu được tìm thấy đã chết trong một nhà trẻ ở Thủ Cương. Ông ấy rốt cuộc chết thế nào vẫn còn là một bí ẩn. Sau khi thi thể ông được hỏa táng, lọ đựng tro cốt có dòng chữ “Sợ tội tự sát, phản cách mạng”. Ngoài quan chức trung ương, vụ án này còn liên lụy đến các quan chức cấp tỉnh, cấp cơ sở và thậm chí cả người dân thường. Lý Kiến Đồng trong “Hồ sơ vụ án tiểu thuyết phản đảng Lưu Chí Đan’” đã kể lại một câu chuyện như thế này. Vào tháng 1 năm 1962, ĐCSTQ đã tổ chức một đại hội gồm người. Thời gian hội nghị, Lưu Cảnh Phạm đã yêu cầu một vài dân làng Bắc Thiểm Tây ăn mì kiều mạch ở nhà, nhưng không ngờ lại gây ra đại họa. Những người đến ăn sau đó đều bị “nhận định” là đã tham gia viết tiểu thuyết “Lưu Chí Đan”. La Thành Đức, phó chủ tịch Khu tự trị Ninh Hạ Hồi, Đàm Sanh Bân, bí thư Ban Bí thư Tỉnh ủy Thanh Hải, Trương Bằng Đồ, Phó Tỉnh trưởng tỉnh Cam Túc, Vương Diệu Hoa, Bí thư Thành ủy Lan Châu, Mao Ứng Thời, chuyên viên địa khu Tửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, đều bị tổ chuyên án điều tra, bị đả thành thành viên “tập đoàn phản đảng Tây Bắc”. Lý Kiến Đồng cũng đề cập rằng vào năm 1963, hơn 20 quan chức cấp tỉnh và cấp bộ được chuyển từ năm tỉnh Tây Bắc đến học tại Trường Đảng Trung ương đều được xác định là thành viên của “tập đoàn phản đảng Tây Bắc” vì họ đã tham gia vào “tiểu thuyết phản đảng”. Nhiều người trong số họ bà hoàn toàn không biết, hoặc thậm chí còn chưa gặp bao giờ. Cuốn sách cũng ghi lại, rằng hàng chục nghìn cán bộ cơ sở và người dân ở các khu vực cũ Thiểm Tây, Cam Túc và Ninh Hạ đã bị coi là “tay sai đen” của “tập đoàn phản đảng Bành, Cao, Tập”. Thậm chí những quần chúng dẫn Lý Kiến Đồng đi phỏng vấn ở Bắc Thiểm Tây cũng bị đánh đến chết vài người. Ngoài ra, Nhà xuất bản Công nhân đã xuất bản tiểu thuyết “Lưu Chí Đan”, từ chủ nhiệm đến người biên tập chịu trách nhiệm, cũng không được tha. Chủ nhiệm Cao Lệ Sinh bị đánh đòn độc, tra tấn đến chết. Tổng biên tập Lã Ninh bị đánh chết đi sống lại, sau đó lưu lạc mất tích. Phụ trách biên tập Hà Gia Đống và cả gia đình bị đuổi về nông thôn, mẹ và hai con trai ông vì nghèo đói và bệnh tật mà chết, bản thân ông bị đánh đập tàn tệ đến mức hai mắt gần như mù lòa. Mã Thuần Cổ, phó chủ tịch Liên đoàn Công đoàn toàn Trung Quốc, và Trương Tu Trúc, bí thư Ban Bí thư, cũng bị phê phán. Một cuốn tiểu thuyết mà dẫn đến bao nhiều người bị phê đấu, bị bắt, thậm chí bị tước đoạt sinh mạng. Tại sao có người chỉ vì văn chương mà muốn ra tay tàn độc như vậy? Diêm Hồng Ngạn, Bí thư thứ nhất Tỉnh ủy Vân Nam, vì sao lại phản đối cuốn tiểu thuyết này? Diêm Hồng Ngạn, Lưu Chí Đan, Cao Cương, Tập Trọng Huân, Tạ Tử Trường đều là những người sáng lập căn cứ Bắc Thiểm Tây. Lưu Chí Đan tử trận năm 1936; Tạ Tử Trường chết vì bệnh năm 1935. Trong ba người còn lại, Cao Cương là được trọng dụng nhất, tiếp theo là Tập Trọng Huân, còn Diêm Hồng Ngạn thời gian lâu vẫn không được trọng dụng. Vì vậy, Diêm Hồng Ngạn luôn hận Cao Cương. Từ năm 1954 đến năm 1955, Cao Cương sau khi bị đã thành “liên minh phản đảng Cao – Nhiêu” đã tự sát, lòng căm hận lớn của Diêm Hồng Ngạn đã bị xóa bỏ. Tuy nhiên, Tập Trọng Huân lại tiếp tục thăng tiến, trở thành phó thủ tướng kiêm Bí thư trưởng Quốc vụ viện, do vậy Tập đã trở thành đối tượng đố kị của Diêm Hồng Ngạn. Khi Diêm Hồng Ngạn đọc cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan”, ông ta đã rất tức giận. Bởi vì nó không chỉ ca ngợi Lưu Chí Đan, người có xung đột với ông ta, mà còn ca ngợi Cao Cương, người mà ông ta đã căm hận trong một thời gian dài. Hơn nữa, việc sáng tác cuốn tiểu thuyết này được hỗ trợ bởi Tập Trọng Huân. Cao Cương đã chết, lợi dụng “Lưu Chí Đan” để hạ bệ Tập Trọng Huân là then chốt khiến Diêm Hồng Ngạn phản đối cuốn tiểu thuyết này. Vì vậy, khi phản ánh ý kiến ​​​​của mình lên trung ương, ông ta đã trực tiếp gọi Tập Trọng Huân là tác giả số 1 của tiểu thuyết “Lưu Chí Đan”. Mao Trạch Đông nói “Lưu Chí Đan” là tiểu thuyết phản đảng Bởi vì Mao tự nhận mình là “chính thống” của cuộc cách mạng ĐCSTQ. ĐCSTQ chỉ có một lãnh tụ tối cao, đó là Mao Trạch Đông; ĐCSTQ chỉ có một tư tưởng, đó là tư tưởng Mao Trạch Đông. Cuốn tiểu thuyết tuyên truyền cho Lưu Chí Đan, Cao Cương, Tập Trọng Huân, vậy ném Mao đi đâu? Năm đó, sau khi Cao Cương từ Tây Bắc chuyển đến Đông Bắc, trở thành “Vua của Đông Bắc”. Năm 1954, trong khi đồng thời chỉnh đốn Cao Cương, Mao đã san bằng “ngọn núi Đông Bắc” trong nội bộ ĐCSTQ. Mao dùng tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” nhân cơ hội san phẳng “ngọn núi Tây Bắc” trong nội bộ ĐCSTQ, đồng thời cảnh báo những “ngọn núi” khác. Cao Cương, Bành Đức Hoài, Tập Trọng Huân đều từng là bí thư Cục Tây Bắc của Ủy ban Trung ương ĐCSTQ, và họ có ảnh hưởng lớn trong giới chức cấp cao ở Tây Bắc. Cao Cương bị lật đổ năm 1954, Bành Đức Hoài bị lật đổ năm 1959. Đến năm 1962, Tập Trọng Huân trở thành mục tiêu nhắm tới của Mao Trạch Đông. Ngay khi Diêm Hồng Ngạn nêu vấn đề về “Lưu Chí Đan”, Mao ngay lập tức sử dụng cuốn tiểu thuyết này như một cái cớ phản đảng để lật đổ Tập Trọng Huân. Sau khi ĐCSTQ kiến chính, Mao luôn niệm niệm không quên đấu tranh giai cấp. Chỉnh đốn Cao Cương, Bành Đức Hoài, Tập Trọng Huân, tuy biểu hiện bề ngoài vì những lý do khác nhau, nhưng xét về bản chất, chúng đều là một bộ đấu tranh giai cấp của chủ nghĩa Mác. Mời quý vị xem video gốc tại đây. Trọn bộ Trăm Năm Chân Tướng Theo Epoch TimesMộc Lan biên dịch “Sát thủ Tokyo” là một tác phẩm trinh thám xuất sắc lấy bối cảnh Tokyo – Nhật Bản, nhưng tác giả Barry Eisler lại là một nhà văn người nét về tác giả, Barry Eisler sinh năm 1964 tại Mỹ. Sau khi tốt nghiệp ngành luật ở đại học Cornell năm 1989, ông làm việc cho CIA trong 3 năm. Tiếp đó ông sống và làm việc tại nhiều nơi ở Nhật Bản, trở thành một võ sĩ judo đai đen tại Trung tâm judo quốc tế Kodokan. Tiểu thuyết “Sát thủ Tokyo” của Barry Eisler đã đoạt Barry Award và Gumshoe Award cho "Tác phẩm trinh thám xuất sắc nhất năm".Nhân vật chính trong “Sát thủ Tokyo” là John Rain, một người mang hai dòng máu Mỹ - Nhật Bản. Là một người hoài cổ, thích nhạc Jazz, coi trọng các giá trị truyền thống Nhật Bản, song John Rain lại là một sát thủ chuyên nghiệp, làm việc cho đảng LDP, luôn khiến các nạn nhân dường như đã chết vì những nguyên nhân tự nhiên. John Rain ra tay lạnh lùng, tàn khốc nhưng không bao giờ nhận đơn hàng là phụ nữ, người vô tội hay trẻ em. Đọc đến đây ta dễ dàng nhận thấy nguồn cảm hứng để xây dựng nên hình tượng sát thủ John Rain của Barry Eisler đến từ các Samurai – Nhật Bản, những dũng sĩ văn võ toàn tài, yêu nghệ thuật và có kỹ năng chiến đấu bậc thầy. John Rain sống như một lãng khách, một samurai vô chủ, không quê hương, không gia đình, không lí tưởng, không ràng buộc. Một nhân vật đầy hấp dẫn, đầy mâu thuẫn, và đầy chất liệu để cho tác giả xây dựng lên một câu truyện tuyệt vời xung quanh anh truyện của John Rain bắt đầu khi anh nhận hợp đồng ám sát một chính khách người Nhật, anh đã làm việc đó một cách xuất sắc, nạn nhân đã ra đi như một tai nạn bình thường, giữa đám đông trên một chuyến tàu điện. Gã chính khách kia lẽ ra cũng chỉ là một nạn nhân bình thường giống như vô số các nạn nhân khác mà John Rain đã ra tay ám sát, và các sự kiện xảy ra tiếp theo sau cái chết của y lẽ ra sẽ chẳng liên quan gì đến anh nếu anh không chú ý và đem lòng yêu Midori một nghệ sĩ dương cầm chơi nhạc Jazz – cũng chính là con gái rối liên tiếp tìm đến với John Rain, không, nói chính xác thì anh tự lao đầu vào rắc rối mới đúng. Nạn nhân của anh mang theo một bí mật, một bí mật mà cả bốn lực lượng là CIA, cảnh sát Nhật Bản, Yakuza và những chính khách sừng sỏ đều thèm muốn. John Rain lao vào chính giữa vòng xoáy do cả bốn lực lượng trên tạo nên. Ai là bạn? Ai là địch? Ai là người có thể tin tưởng? Ai sẽ bán đứng anh? Anh phải dùng toàn bộ kinh nghiệm, kỹ năng từng học trong quân ngũ và trong 18 năm hành nghề sát thủ để bảo vệ bản thân và những người xung quanh mình? Những mối quan hệ đan xen phức tạp, những tình tiết lôi cuốn, dồn dập đến nghẹt thở sẽ khiến ta không thể ngừng đọc đến tận trang cuối giá nhanh tác phẩm - Tokyo được mô tả sống động với nhiều gam màu sáng tối đa dạng- Nhân vật hấp dẫn và đặc sắc- Các pha hành động chân thực, đặc biệt là các trường đoạn đánh đấm tay chân sử dụng võ thuật và các chiêu tất Tình tiết logic, nội dung lôi đây phải thú thật là tôi không thích thể loại trinh thám cho lắm. Hồi nhỏ tôi cũng có đọc qua vài tác phẩm trinh thám của Agatha Christie, Conan Doyle, Maurice Leblanc tuy nhiên ấn tượng của chúng với tôi không nhiều. “Sát thủ Tokyo” là cuốn sách khá đặc biệt với tôi vì cuốn sách do một học sinh lớp 11 cho tôi mượn. Cậu học sinh đó trước đây rất mê chơi game online, tuy nhiên đã nghe theo lời tôi khuyên “nên đọc sách thay vì chơi game quá nhiều”, và đây là cuốn sách đầu tiên mà cậu ta tự mua để đọc. Cậu ta đã khen hết lời cuốn sách, và cảm ơn tôi vì cậu ta chưa bao giờ nghĩ đọc sách lại hấp dẫn đến vậy “hấp dẫn hơn cả chơi LoL”. Vì vậy tôi trân trọng và đọc cuốn sách cậu ta cho mượn, cũng là để hai chúng tôi có thể trao đổi thêm với nhau về nội dung và các tình tiết truyện, và để cậu ta yêu việc đọc một lý do để tôi chia sẻ về “Sát thủ Tokyo” là hai đạo diễn Chad Stahelski và David Leitch - cũng chính là đạo diễn của John Wick – đang bấm máy dự án phim “Rain Fall” chuyển thể từ tiểu thuyết về chàng sát thủ hấp dẫn John Rain. Diễn viên Keanu Reeves siêu sao từng đóng “Neo” của “The Matrix” và “John Wick” của phim cùng tên sẽ đóng vai John Rain. Thật là một tin vui cho các tín đồ của điện ảnh.***"Từ những yakuza máu lạnh Nhật Bản cho đến những đặc vụ CIA xảo quyệt, một câu chuyện hồi hộp đến nghẹt thở".***Barry Eisler sinh năm 1964, là tác giả của nhiều tiểu thuyết trinh thám ăn khách. Sau khi tốt nghiệp ngành luật ở đại học Cornell năm 1989, ông làm việc cho CIA trong 3 năm. Tiếp đó ông sống và làm việc tại nhiều nơi ở Nhật Bản, trở thành một võ sĩ judo đai đen tại Trung tâm judo quốc tế Kodokan. Năm 2002, ông bắt đầu sự nghiệp viết văn toàn thời gian sau khi bán bản quyền tiểu thuyết đầu tay Rain Fall, cuốn đầu tiên trong series về nhân vật John Rain - đến nay đã xuất bản được 7 cuốn. Loạt truyện này của ông đã được dịch ra gần 20 thứ từng đoạt Barry Award và Gumshoe Award cho "Tác phẩm trinh thám xuất sắc nhất năm". Tháng tư năm 2009, hãng Sony Pictures Nhật Bản đã phát hành bộ phim dựa trên tiểu thuyết Rain Fall Sát thủ Tokyo với Shiina Kippei vào vai Rain và diễn viên gạo cội Gary Oldman vào vai đối thủ của Rain, giám đốc chi nhánh CIA William sống tại Menlo Park và Tokyo.***Thích jazz, hoài cổ, coi trọng các giá trị truyền thống Nhật Bản, song John Rain lại là một sát thủ chuyên nghiệp, luôn khiến các nạn nhân dường như đã chết vì những nguyên nhân tự nhiên. John Rain ra tay lạnh lùng, tàn khốc nhưng không bao giờ nhận đơn hàng là phụ nữ, người vô tội hay trẻ ám ảnh bởi quá khứ bị kì thị và cô lập vì bản thân là người lai Mỹ - Nhật. Tham gia chiến trường Việt Nam có thể xem là cuộc chạy trốn của Rain. Nhưng tại đây, Rain buộc phải giết một người bạn thân từ thuở nhỏ và chứng kiến vụ thảm sát dân thường tàn ác của quân đội Mỹ. Điều này khiến Rain hoang mang cảm thấy “Chúng ta không có nơi nào là nhà”. Sau khi xuất ngũ, Rain có một quãng thời gian lang thang trong các cuộc chiến dùng lính đánh thuê. Trở lại Nhật Bản, y đã phẫu thuật thẩm mỹ để có bề ngoài giống như một học giả người Nhật hơn là một tên lính lai. Tại đây, Rain làm việc cho đảng LDP Nhật Bản với tư cách là một sát thủ bí tám năm qua, Rain sống như một lãng khách, một samurai vô chủ, không quê hương, không gia đình, không lí tưởng, không ràng buộc. Cho đến ngày Rain gặp nữ nghệ sĩ nhạc jazz xinh đẹp và cũng là cô con gái nạn nhân gần đây nhất của y.“Tôi tự nhủ đây là nghiệp chướng, những bánh xe lớn của vũ trụ đang xoay vẫn. Đời trước tôi đã giết anh trai của bạn gái tôi. Bây giờ sau khi sát hại một người, điều tiếp theo mà tôi biết lại là tôi có quan hệ tình cảm với con gái của ông ta. Nếu chuyện này xảy ra với ai khác, tôi sẽ nghĩ nó thật nực cười.”Giữa vòng vây của CIA, cảnh sát Nhật Bản, Yakuza và cảnhững chính khách sừng sỏ muốn che giấu bê bối chính trị, John Rain sẽ làm gì để bảo vệ bản thân và những người xung quanh mình?Những mối quan hệ đan xen, những tình tiết lôi cuốn, dồn dập sẽ khiến bạn không thể ngừng đọc cuốn sách đầu tiên trong series 7 tập về sát thủ John Rain này. Với kinh nghiệm từ những ngày học luật và làm việc tại CIA, tác giả Barry Eisler đã “Khơi lại sức hấp dẫn thôi miên của dòng truyện sát thủ hành động” James Ellroy.Tháng tư năm 2009, hãng Sony Pictures Nhật Bản đã phát hành bộ phim dựa trên tiểu thuyết Rain Fall với Shiina Kippei vào vai Rain và diễn viên gạo cội Gary Oldman vào vai đối thủ của Rain, giám đốc chi nhánh CIA William các bạn đón đọc Sát Thủ Tokyo của tác giả Barry Eisler.

tiểu thuyết sát thủ