Sống tùy duyên, sống có trách nhiệm, sẽ thấy nhẹ nhàng. Thân thể mệt mỏi không khổ, tâm hồn mệt mỏi mới đáng lo. Cuộc sống, ai cũng có lúc phiền muộn mệt mỏi do bản thân mình và ảnh hưởng từ người khác đem lại. Tuy nhiên, nếu biết xả ngã một chút, xem nhẹ cái Nếu có lão thái thái chăm sóc, đại cô nương sẽ sớm khoẻ lại." Gần giữa trưa mới lên đường, bởi vì lo lắng cho thân thể Kiều Nhu nên xe ngựa cũng đi không nhanh. Trước khi lên đường Kiều Nhu không ăn cơm trưa, sợ xóc nảy ói ra. Ngược lại, không phải là Trần ma ma không thông cảm, mà là bất kể xuất phát Nguyên tắc làm chủ cuộc sống nên nhớ đừng quên, đừng so đo lòng tốt bằng phúc báo. Người làm việc tốt như việc bình thường, như hơi thở cuộc sống. Vẫn hay nói rằng, làm phúc hưởng phúc nhưng nếu lúc nào cũng nghĩ làm việc tốt để chờ phúc thì phúc không bao giờ đến. Cũng như vạn sự tùy duyên, sống trên đời cốt nhất là cái tâm. Kỳ Duyên sống với hai cô con gái đơn thân lận đận tự vươn lên bằng công việc kiếm kế sinh nhai. Ba mẹ con dọn về ở với bà ngoại. Lại có người cho là cô ngụy biện cho sự buông thả tình yêu của mình, nếu không nói mối tình ấy không bền vững khi sẵn sàng chia 2/ Nhân duyên thiếu nợ lẫn nhau. Loại duyên thiếu nợ lẫn nhau này, tức là nợ qua nợ lại nhưng là nợ tiền tài và tình cảm là phần nhiều. Nói cách khác, nếu đôi bên khi tìm hiểu, đã nợ nhau các khoản tiền tài và tình cảm như trên, họ kiếp này gặp lại kết thành vợ ukfY. An Lai ôm chăn lăn lộn trên giường, trời ạ, bọn họ vừa làm cái gì vậy!Trong chiếc kính mờ của phòng tắm là ánh đèn vàng nhạt, tiếng nước tí tách tí tách không dứt bên đưa mắt sang nhìn khung hình ở đầu giường, trong hình là An Lai và Viên Thanh Cử chụp khi đi du lịch trước gái trong ảnh có vẻ mặt không kiên nhẫn, mà Viên Thanh Cử ôm cô vẫn luôn dùng ánh mắt cưng chiều bao dung từ đầu đến phòng vốn là không có khung hình này, trước đó vài ngày cũng không biết Viên Thanh Cử lấy ra từ đâu, là anh cố tình đặt ở đầu Lai nhìn ánh mắt triền miên của Viên Thanh Cử trong hình, lòng cô cảm thấy như bị kim đâm, tủi thân vô cùng, cô cạch một tiếng úp khung hình lên mặt nữ đôi khi cũng rất khác thường như lúc Viên Thanh Cử mang một thân đầy hơi nước đi đến cạnh giường, anh lôi cô gái đã ngã đến mép giường dậy, nghiêng người dựng đứng khung hình lên, nói với cô “Ngày khác chúng ta dành thời gian đi bổ sung ảnh cưới.”An Lai chuyển người lại đưa lưng về phía khung hình, tâm tư căn bản không đặt ở đó, đáp lấy lệ “Trước kia không có sao?”“Có, nhưng em rất không tình nguyện, rất làm khó nhiếp ảnh gia lúc đó.” Giọng nói của anh vô cùng bình thản, anh nắm tay phải của cô, chỉ vào một vết sẹo nhỏ trên ngón giữa nói “Sau này toàn bộ đều bị em ném đi, xé nát hết, vết sẹo này là bị thủy tinh cắt phải lúc đó.”An Lai nghe vậy, không biết vì sao trong lòng lại nhảy nhót vui trước An Lai không có tình cảm với Viên Thanh Cử, như vậy cảm giác tội lỗi của cô cũng không quá nặng người Viên Thanh Cử yêu vẫn luôn là “An Lai” chứ không phải mà nghĩ lại, mấy ngày nay cô là người ở cạnh Viên Thanh Cử, thân mật khắng khít với anh cũng là cô, vậy thì có gì khác nhau đâu chứ?Đây là một bài tính rất lộn xộn, cô không thể tính ra rõ ràng Thanh Cử đẩy đẩy cô gái nhỏ đang trầm tư, anh hỏi “Chúng ta bổ sung ảnh cưới có được không?”An Lai nhắm mắt lại “Em mệt rồi, nói sau đi.”Viên Thanh Cử nhìn đóa hoa đỏ trên xương quai xanh của cô, miễn cưỡng nói “Được rồi, ngủ!” có ai không hiểu chỗ này không, đó là dấu hôn ngân đóAn Lai bị anh kéo vào ngực, anh chọt chọt ngực anh “Có phải anh không vui rồi không?” “Hừ, anh rất không vui đó, em muốn bồi thường anh thế nào?”An Lai khép năm ngón tay che ánh mắt bắt đầu lóe hung quang của anh lại “Không bằng anh qua phòng bên cạnh ngủ đi, hoặc là em qua đó ngủ.”Viên Thanh Cử kéo anh tay ấm mềm trên mặt mình xuống, anh đặt lên môi hôn một cái, nhắm mắt lại chơi xấu “Anh đang ngủ rồi, không có nghe thấy gì hết.”An Lai bị anh chọc cười, cô tựa vào ngực anh nhắm mắt lại, trên đầu nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đều của người đàn đời đều nói, rốt cục tình yêu là gì?“Yêu” không truyền bá bằng miệng, từ ngàn xưa tới nay, thứ được ngâm xướng luôn là chữ “tình”.Tình là kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân [1]; kết tóc phu thê là là sinh tử tương hứa [2]; giúp nhau lúc hoạn nạn là là Tư Mã Tương Như hát bài Phượng cầu hoàng [3]; Mạnh Quang cử án tề mi là yêu [4].Tình là tâm động; yêu là an sau khi động tình, yêu lại là gì đây?Bề ngoài? Đời này mỹ nhân nhiều như sao, anh dựa vào cái gì nhận định là em, mà đại đa số người tình chỉ có dung mạo trung bình, vậy sao họ vẫn như keo như sơn, lưỡng tình không rời?Tính cách? Đời này người có tính cách tương tự nhau nhiều đếm không dựa vào cái gì mà nhận định là em?Trải nghiệm sống chung?An Lai nhích người kề sát lại Viên Thanh Cử hơn một chút, người đàn ông ngủ mơ vô thức vỗ vỗ lưng cô, cứ như trấn an trẻ sơ sinh bị ác mộng quấy nhiễu như Viên Thanh Cử nói, trước kia anh và An Lai cũng không tốt đẹp gì mấy, những ngày nay người ở cùng anh là cô, như vậy…Đây là vấn đề liên quan đến huyền học và triết học, An Lai suy nghĩ lung tung một hồi rồi cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp bóng đêm, Viên Thanh Cử mở mắt ra, yêu thương hôn lên thái dương của cô gái nhỏ, vừa có chút thương tiếc vừa có chút bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành một nụ cười nuông chiều “Cô bé ngốc.”Ngày hôm sau, An Lai không cần người gọi cũng tự giác tỉnh Thanh Cử đi tập thể dục buổi sáng về, chăn vo thành một cục, trên giường cũng không có người, trong phòng thay đồ có tiếng bước chân khe khẽ, cô gái nhỏ đang cầm hai bộ quần áo ướm tới ướm lui trước thấy anh, cô cứ như chim non đã tìm được tổ chức vội ôm quần áo chạy đến trước mặt anh “Anh nói xem em mặc bộ này đẹp hơn hay bộ này đẹp hơn?”Viên Thanh Cử còn chưa đáp cô đã bắt đầu ghét bỏ mùi mồ hôi trên người anh, đẩy đẩy anh ra xa, ra vẻ nói “Đừng hun mùi hư quần áo của em.”Anh buồn cười để cô đẩy mình ra cửa, đợi khi anh sửa soạn xong, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra khỏi cửa phòng tắm thì phát hiện cô bé kia còn chưa Thanh Cử vừa lau tóc vừa đi vào phòng thay đồ, thấy cô gái nhỏ đã bỏ qua hai bộ đồ lúc nãy mà cầm hai bộ khác tiếp tục lắc đầu, vắt khăn lông trên vai, đợi đến khi cô rốt cục phát hiện ra, muốn chạy đến hỏi ý kiến anh thì anh quyết đoán ném hai bộ quần áo qua một bên, không thèm để ý tiếng la oai oái của cô.“A, anh làm gì vậy?”Viên Thanh Cử tìm trong tủ một chút, anh lấy ra một chiếc đầm dài màu trắng “Mặc cái này đi.”Đây là đặt may ở tiệm may cao cấp lần ra ngoài chơi lúc trước, An Lai chưa mặc lần phần trên là tơ lụa, theo kiểu sườm xám không cổ, trước ngực là hoa văn được theo bằng chỉ ngực xuống là váy xòe, tầng tầng lớp lớp phủ trên đùi, dùng chất liệu vải đoan trang phú quý vừa không mất vẻ hoạt bát nhẹ biết có phải vì chiếc váy này là do Viên Thanh Cử chọn hay không mà An Lai lại như được uống thuốc an thần, cảm thấy vô cùng vừa lại đuổi Viên Thanh Cử ra ngoài để thay quần áo, nhưng mà khóa kéo sau lưng cô không với tới, sau khi thử vài lần thì cũng bỏ có chút không tình nguyện đi ra ngoài tìm Viên Thanh Cử giúp cũng không nói gì, chỉ trực tiếp đi đến xoay lưng về phía Thanh Cử vốn đang cầm sách đọc giết thời gian, thấy vậy là hiểu ý, anh khép sách kéo khóa lên giúp cô, còn không quên trêu ghẹo “Lai Lai, em đây là đang quyến rũ anh sao?”An Lai cúi đầu, vì để kéo khóa nên cô vén hết lên trước, để lộ cái cổ duyên dáng và tấm lưng mịn màng, nửa che nửa đậy khiến người ta hận không thể tụt hết bộ váy phiền lòng này xuống mà thưởng thức cảnh đẹp bên Lai một lòng đợi anh kéo giúp, hoàn toàn không biết quang cảnh mê người sau lưng mình, còn ngây thơi nói “Nếu em quyến rũ anh, vậy hôm nay có thể không cần đi qua nhà chính hay không?”Tuy Viên Thanh Cử tim đập thình thịch nhưng cuối cùng vẫn không làm ra hành vi gây rối nào, anh kéo khóa lên nói “Không được.”Cô gái nhỏ rất thất vọng, oán hận “Anh thật không có nguyên tắc, em không thèm quyến rũ anh đâu!”Anh theo không kịp logic của cô “Anh không nguyên tắc?”Cô gái nhỏ nắm tay “Đúng vậy, anh là đàn ông thì nên bị sắc đẹp trước mặt mê hoặc đến đầu óc choáng váng, sau đó để mặc người xâm lược mới đúng!” Cô híp mắt, cứ như vô cùng khát khao cảnh tượng Thanh Cử cảm thấy anh không bị mê hoặc là rất có tội, vì không cô phụ “tấm lòng” của cô, anh ho nhẹ hai tiếng, che giấu ý cười trên mặt “Khụ khụ… nếu không, lần sau em thử lại xem, anh nhất định sẽ tùy ý để em xâm lược.”An Lai liếc anh một cái, ngồi xuống trước bàn trang điểm chải đầu “Em không có ngốc vậy đâu, anh vô nguyên tắc như vậy, ngay cả bữa cơm nhỏ này cũng không đáp ứng em mà còn muốn bàn chuyện khác sao?”Viên Thanh Cử cảm thấy cô gái của anh thật sự là càng ngày càng đáng yêu, anh cũng ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô đeo đôi bông tai trân châu, cài một chiếc trâm trân châu đồng bộ vừa mua lên đầu.“Lai Lai, rốt cục em đang căng thẳng cái gì? Sợ bọn họ không thích em, sau đó ép em ly hôn sao?”“Ly hôn? Không khoa trương như vậy chứ?”“Chúng ta cũng không ở cùng bọn họ, không tồn tại vấn đề mẹ chồng nàng dâu, chỉ đơn giản đến ăn một bữa cơm thôi mà.”“Không sao đâu, anh không cần an ủi em, cứ để em căng thẳng đến hỏng luôn đi.” An Lai vừa bới tóc vừa oán có cô tự biết mình đang khẩn trương cái không phải An Lai, không phải vợ của Viên Thanh Cử, lại càng không phải con dâu nhà họ là một loại sợ hãi, cô đã đi vào ngõ cụt tự mình tạo sang hộp trang điểm chưa mở, cô hỏi Viên Thanh Cử “Em có cần trang điểm không?”Viên Thanh Cử ôm mặt cô, nhìn nhìn, rồi hôn ngày sau anh mới rời môi, nói “Không cần, như vậy đã rất đẹp rồi.” Trang điểm rồi hôn vào sẽ dính son Lai lo sợ bất an ôm hai hộp điểm tâm lên xa, hai nhà cách khá xa, đi qua phải mất một giờ, trời lại đột nhiên mưa như trút nước, chỉ chốc lát sau mặt đất đã có vô số bọt nước động Viên Thanh Cử vang lên, An Lai ngồi gần, nghe thấy đầu bên kia nói “Cậu ba, ông chủ nói mưa lớn, lái xe không an toàn, bảo cậu và phu nhân khi nào mưa tạnh hãy qua.”“Ha ha, đã đến cửa rồi.”Bên kia rất vui mừng “Vâng, tôi sẽ bảo người mang ô đến cho cậu và phu nhân.”“Không cần, chúng tôi có mang theo ô.”Cúp điện thoại, Viên Thanh Cử lấy một chiếc ô to màu đen ở hàng ghế sau ra, xuống xe trước mở ô rồi mới để An Lai xuống. Dọc đường anh ôm chặt cô, may mà ô lớn, bằng không mưa to thế này có che kiểu nào cũng bị đến cửa, An Lai ngay cả chân váy cũng không dính một giọt nước, nhưng đầu vai Viên Thanh Cử lại ướt hơn cho là ô lớn, nhưng hóa ra là do Viên Thanh Cử toàn tâm toàn ý lo cho cô, nhất thời lòng An Lai cảm thấy được lấp đầy, mũi hơi cay Thanh Cử nâng tay muốn xoa tóc cô, nhưng nghĩ đến cô tỉ mỉ búi tóc nửa ngày nên đổi thành vỗ vỗ đầu, cười với bóng dáng xinh đẹp ra đón, không thèm nhìn An Lai mà giòn tan gọi một tiếng “Đàn anh” với Viên Thanh Cử, còn đưa khăn lông trong tay Thanh Cử có chút bất ngờ, cười nói “Lam Sinh cũng tới rồi à.” Anh nhận khăn lông, nhưng không lau cho mình mà lau nước trên tay An Lai này Lam Sinh mới chuyển tầm mắt sang An Lai, nhìn chăm khi cô ta gọi một tiếng “đàn anh” là An Lai đã âm thầm đánh giá duyên, mắt sáng ngời, cũng là một mỹ nhân hiếm với An Lai thì cô ta lại có vẻ thành thục, mềm mại đáng yêu Lai như không chú ý đến cô gái đang nhìn mình mà chuyên tâm để Viên Thanh Cử lau tay giúp, nhưng trong lòng cô lại vô cùng buồn phiền, quả thật là sắp vào mùa hạ, không khí hôm nay khiến người ta vui không nổi, cô còn xuất hiện ý nghĩ, ra ngoài thì đúng là nên trang điểm.~~~~[1] Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân Trích trong bài Thù Mâu của Khổng Tử, có nghĩa “Đêm nay là đêm gì mà em lại gặp được chàng ở đây”.[2] Sinh tử tương hứa Trích trong Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu, có nghĩa “sống chết hẹn thề bên nhau”.[3] Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh 179 TCN-117 TCN, người ở Thành Đô đời nhà rất đa tài, văn hay, đàn khúc Phượng Cầu Hoàng chim phượng trống tìm chim phượng mái được ông đàn để trêu ghẹo người đẹp Trác Văn Quân.[4] Mạnh Quan cử án tề mi Trích trong điển tích cùng tên, Mạnh Quan là tiểu thư nhà giàu nhưng lại đồng ý lấy chàng thư sinh nghèo khó Lương Hồng làm chồng, tuy vậy, mỗi bữa cơm bà đều nâng mâm ngang mày để bày tỏ lòng kính trọng của mình với này, “cử án tề mi” là thành ngữ để chỉ người vợ hiền đức. ReviewNẾU CÓ DUYÊN SỐNG LẠI. Tác giả Nhất loại Hiện đại, giả trọng sinh, cường thủ, hào môn, siêu sủng, sạch, ấm áp, trạng 52 chương + 5 NT – hoàn. Giới thiệu Tại Thanh nghe nói đến Viên Thanh Cử đều biết, vợ của anh là do anh dùng thủ đoạn cướp về. Chỉ riêng An Lai không biết. An Lai là vợ anh.————————An Lai bị tai nạn, khi tỉnh dậy thì đột nhiên phát hiện ra chuyện không bình thường. Cô thế mà trọng sinh, nhưng thân thể này trùng hợp là cũng tên An Lai. Cô sợ hãi hoang mang và không biết mình đang trong mơ hay thực. Mọi chuyện quá đỗi kinh hoàng. Bên cạnh cô còn có một người chồng, tên anh là Viên Thanh Cử. Anh ôn nhu dịu dàng êm ả và yêu thương cô hết mực. Tại sao cô lại biết điều ấy ? Chỉ bởi những cảm nhận trong tim nói cho cô hay. Anh rất yêu cô và những điều anh làm đều thật lòng. Duy chỉ có quá khứ trước kia của thân thể này là anh không hề nhắc tới .Cô cùng anh trở về nhà của mình. Có đôi lúc phát hiện ra rất nhiều điều lướt qua trong đầu nhưng cô lại nhớ rõ đó không phải là ký ức của mình. Nhưng mặc dầu có điều gì không bình thường xảy ra thì Thanh Cử vẫn luôn bên cô, ôm cô vào lòng và bảo vệ cho cô. Sự chăm sóc chăm nom của anh như dòng nước nhẹ nhàng chảy vào lòng cô, mềm nhẹ và ấm cúng. Anh được cho phép cô ỷ lại mình, được cho phép cô làm những điều cô muốn . Nói thế nào nhỉ? Nam chính của chúng ta là một người vô cùng yêu thương vợ. Anh biết cô bị bệnh nhưng lại không biết nên làm gì để giúp cô. Anh sợ hiện thực sẽ khiến cô tổn thương. Vì thế, anh tình nguyện khép chặt những ký ức đó của cô lại. Anh chậm rãi dùng tình yêu và sự kiên trì của mình để đánh thức cô. Nhưng đừng tưởng anh là người trang nghiêm, không biết đùa hay lãng mạn hoa hòe gì hết nhé. Không có đâu ạ. Anh đây tuy là thê nô phiên bản gốc nhưng cũng lưu manh vô sỉ lắm luôn ý. Cô không cho anh vào phòng ngủ chung thì anh tự mình BÒ vào. Đúng rồi ạ. Là BÒ vào theo nghĩa đen luôn ấy v v Cô tránh né anh thì anh càng ôm cô chặt hơn, xem thử ai mạnh thì biết . Và anh còn không biết xấu hổ khi tự tăng cấp bản thân lên level max nào là đẹp trai nè, biết kiếm tiền nè, thương vợ nè … vân vân và mây mây nữa khi nghe thấy cô khen người con trai khác. Rồi cố chấp bắt cô phải thừa nhận cho bằng được. Đáng yêu lắm lắm lắm mn ạ .Sau này, những huyền bí cũng dần được hé lộ, An Lai vẫn chính là An Lai mà không phải là trọng sinh. Đoạn này mình không lý giải thêm vì sẽ mất hay. Các bạn cứ đọc từ từ là sẽ hiểu thôi nhé. Mà có một điểm đặc biệt quan trọng mình cực thích nhất trong truyện là tính cách của bạn bè nhà họ Viên, ai cũng đáng yêu và dễ thương hết á. Dễ thương hết phần nhà người ta luôn đó . Nội dung truyện lại ngọt, lại sủng và có chút sắc nữa nên thu hút vui vẻ lắm. Anh nam chính sủng vợ không nói lại còn phát biểu thêm một câu nói rất có lực “Tôi có vợ, tôi tự hào” v Hết biết. Vì thế, bạn nào đọc rv của mình xong mà cảm thấy thích truyện như thế này thì nhanh nhanh nhảy hố nhé. Hố được lấp đầy rồi đấy ạ. La_phiDes by Họa *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban Bệnh viện nhân dân số 3, thành phố Phượng Thanh Cử đi qua đi lại trong hành lang, từng vòng từng vòng khiến người ngồi cũng cảm thấy không ghế có hai người, một người là trợ lý riêng của Viên Thanh Cử, Đỗ Liễm, một người nữa là đầu sỏ khiến An Lai ngất xỉu – cô gái ở số 9 đường Ngô Thanh Cử dừng bước, ngồi xuống cách một ghế cạnh cô gái kia “Đỗ Liễm, đi mua thứ gì cho vị tiểu thư này uống đi.”Đỗ Liễm biết ông chủ muốn anh rời đi, anh hiểu ý đứng lên hỏi “Không biết tiểu thư quen uống gì?”Cô gái gật đầu cảm ơn anh “Nước khoáng là được rồi.”Đỗ Liễm rời đi, trong hành lang trống trải chỉ còn lại tiếng hít thở của hai thường xuân bò đầy ngoài cửa sổ bằng kính, ánh mặt trời chiếu vào thành những vệt loang lổ trên mặt Thanh Cử mở miệng phá vỡ sự im lặng trước “Chuyện hôm nay đã gây phiền phức cho cô rồi.”Rốt cục không cần phải im lặng nữa, cô gái thở phào nhẹ nhõm “Không có gì đâu, tôi và An Lai vốn là bạn là không ngờ mới mấy tháng không gặp, cô ấy lại không nói một tiếng chạy đi lập gia đình.”Thấy sắc mặt Viên Thanh Cử hơi biến, cô vội giải thích “Anh đừng để ý, tôi không có ý gì khác, chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên thôi.”“Cô ấy chưa từng nói với cô chuyện kết hôn sao?”Nói đến đây, cô gái cũng rất tức giận “Tôi nào biết cô ấy còn nhỏ như vậy đã kết hôn chứ…” Nói đến một nửa, cô mới nhớ ra chồng người ta đang ngồi cạnh mình, vội ngừng lại “Mấy tháng trước chúng tôi đã mất liên lạc rồi.”Viên Thanh Cử phát hiện cô là một cô gái thẳng thắn không có tâm cơ, khó trách có thể chơi nương cùng với cô gái nhỏ của anh.“Cô cũng tên là An Lai?”Cô gái kia vung tay, ra vẻ không nói đến cũng vậy, “Đây là tên hồi trung học, lúc cấp ba, cha tôi chạy theo tiểu tình nhân của ông, ly hôn với mẹ tôi, tôi đổi sang họ mẹ, hiện giờ tôi tên là Phương Lai’.Nhưng người quen trước kia của tôi vẫn còn quen miệng gọi tôi là An Lai.”“Chuyện này An Lai không biết sao?”Phương Lai rũ vai, ỉu xìu nói “Lúc mới quen, tôi thường hay khoe với cô ấy cha mẹ tôi ân ái bao nhiêu, cô ấy cũng luôn cho rằng như này bọn họ ly hôn, tôi không có cách nào nói ra miệng, dần dần chuyện này cũng phai nhạt, tôi cũng không biết phải nói từ đâu nữa.” “Hai người quen nhau thế nào?”“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chú tôi là người làm thìa*, ở Phượng Bình cũng có chút danh tiếng, tôi cũng học không thích tự làm khổ mình nên lập một diễn đàn ẩm thực trên mạng, con mèo tham ăn đó liền tìm đến như này quen thuộc rồi, trao đổi tên mới biết cả hai cùng tên, chuyện này không phải rất tốt sao, cho nên mới phát triển từ trên mạng ra ngoài đời.” *chỗ này mình không hiểu nên chém đại Viên Thanh Cử mỉm cười “Hai người đúng là có duyên.”“Đúng vậy!” Phương Lai cũng cười “Nhưng cô ấy làm sao thế? Nhìn thấy tôi mà như gặp quỷ vậy.”Viên Thanh Cử có việc muốn nhờ nên cũng không gạt cô, chua xót giải thích “Cô ấy đúng là cho rằng mình gặp quỷ thời gian trước đầu cô ấy bị thương, mê man nửa tỉnh lại chẳng những quên hết chuyện cũ, lại còn… tự biên ra một ký ức cho chính mình.”“Tôi không hiểu lắm.”Viên Thanh Cử duỗi hai chân dựa vào lưng ghế thở ra một hơi, “Nói đơn giản là một loại giống như chứng bệnh tâm lý suy tưởng, cô ấy cho rằng mình không phải mình, tự tưởng tượng mình thành một người khác.”Phương Lai nghe ra chút manh mối, “Anh nói rằng cô ấy nghĩ rằng cô ấy là tôi? Anh trai à, nói cũng không thể nói lung tung được, việc này rất gây kinh hãi.”Viên Thanh Cử day day huyệt thái dương “Cũng không phải chỉ một mình cô, cô ấy đại khái là đã biên tập lại toàn bộ những chuyện trước đây rồi, mà cô chỉ là chủ thể lẽ là do tên của hai người giống nhau!”Phương Lai cảm thấy rét run, tay nổi một tầng da gà, biểu cảm cũng có chút dữ tợn “Nhưng cô ấy đang tốt, vì sao lại tưởng tượng mình thành một người khác?”Viên Thanh Cử cúi đầu, xoay xoay nhẫn trên ngón áp út “Có lẽ cô ấy cho rằng người khác hạnh phúc hơn mình nhiều.” Giọng nói rất thấp, cũng không biết Phương Lai có nghe thấy lâu sau mới nghe Phương Lai hỏi “Bệnh này có thể trị không?”Viên Thanh Cử thống khổ lắc đầu “Không tốt, bác sĩ nói toàn bộ đều dựa vào ý chí của bản thân.” Nhưng nội tâm Lai Lai của anh lại không hề mạnh mẽ chút nào, “Nếu để qua thời gian dài, trí nhớ sẽ bị hỗn loạn, cho nên tôi muốn xin Phương tiểu thư giúp một việc.”Phương Lai há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn về phía bên cạnh lại không nói ra lời Thanh Cử như có cảm giác quay đầu, cửa phòng bệnh nửa mở, An Lai sắc mặt trắng bệch đứng đó, cũng không biết đã đứng bao Lai chưa từng cảm thấy hiện thực lại hoang đường như bây luống cuống chân tay đứng đó nhìn Viên Thanh Cử chạy về phía không biết mình nên làm biểu cảm gì, động tác thậm chí còn không dám để Viên Thanh Cử tới gần, sợ anh cũng là giả, vừa chạm vào sẽ hóa thành bọt nước tan có ai tuyệt vọng hơn cô lúc này không? Có người nói cho cô rằng toàn bộ trí nhớ của cô là giả, là bị hư không phải là cô, vậy cô sống còn ý nghĩa Thanh Cử chậm rãi tới gần cô, tuy rằng chỉ cần vừa chạm đến là sẽ khiến cô thét to, nhưng anh vẫn đi qua ôm chặt lấy cô, hô lên từng tiếng “Lai Lai”.An Lai bị anh gọi hồi phục chút thần trí, cô giữ tay anh hỏi “Em nghe các người nói… em không phải là em!” Lời này cô nói rất chậm, rất nghiêm cẩn, cứ như mỗi chữ đều hao phí của cô rất nhiều sức lực.“Không, Lai Lai, em vẫn luôn là em.” Viên Thanh Cử dừng lại, dựa theo trạng thái tinh thần hiện tại của cô, khẳng định là không thể nói thông được, anh đổi ý nói “Em chính là An Lai, là vợ anh, từ nhỏ đã lớn lên ở Thanh có nói em không phải sao?”Lời này An Lai không Thanh Cử nói tiếp “Được, nếu em là An Lai ở Phượng Bình, vậy lần trước sau khi em tỉnh lại ở bệnh viện, có phải em không hề có ý niệm liên hệ với cha mẹ và người nhà mình không?”An Lai giật vậy, cô chưa từng có ý niệm này, vì sao? Cô gấp gáp Thanh Cử thay cô trả lời “Bởi vì em căn bản không phải người đó, em không hề có chút cảm tình nào với bọn chỉ biết đến bọn họ qua miêu tả của Phương Lai mà thôi.”Ánh mắt An Lai trống rỗng, Viên Thanh Cử nói tiếp “Em ngẫm lại xem, trong trí nhớ của em, có phải em là fan cuồng của Viên Đông Hành không?”An Lai gật đầu thật mạnh.“Vậy vì sao sau show diễn tiết Thanh Minh đó, biết lão Ngũ Viên Đông Hành chính là Hành Đông, em lại không hề có chút nhiệt tình nào?”Đúng vậy, cô còn nhiệt tình với Tiểu Bàn hơn Thanh Cử tiếp tục hạ thuốc mạnh “Bởi vì em không phải là fan của lão Ngũ, fan cuồng là Phương Lai mới đúng.”Viên Thanh Cử lại nói thêm nhiều ví dụ, An Lai nghi vô lực nắm áo anh “Anh nói em chính là An Lai, mà em… không nhớ được gì cả.”Viên Thanh Cử ôm cô từ trên đất đặt lên giường “Không sao hết, nhớ không được thì chúng ta từ từ vẫn luôn ở đây mà.”. Đánh giá từ 16 lượt Bạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện Nếu Có Duyên Sống Lại mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.*** Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. Tạm dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác.*** Mời các bạn cùng tiếp tục theo dõi truyện online hay để khám phá. Song, tác phẩm Hôn Trộm 55 Lần hứa hẹn mang lại nhiều xúc cảm khác nhau, những ngôn từ tâm đắc và độc đáo sẽ là lựa chọn tốt nhất cho bạn đọc. Lượt Xem 7 Tác giả Nhất Niệm Thể loại Ngôn Tình Giới thiệu Bạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện “Nếu Có Duyên Sống Lại” mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng. *** Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh. An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh này. Có lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút chốc. Ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên đất. Đầu ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác.

nếu có duyên sống lại