Truyện: Mắt Biếc Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh Tình trạng: Hoàn thành. Post bởi: HaySo1.Vn ********************** Chương 1: Hồi còn nhỏ, nhỏ xíu, tôi không có bạn gái. Suốt ngày tôi chỉ chơi với… mẹ tôi và bà nội tôi. Mẹ tôi rất thương tôi nhưng vìmẹ sợ ba nên ít khi mẹ che chở … doc truyen mat ngot hon nhan giay xac nhan tinh trang hon nhan the giới hôn nhân tập 7 phim hop dong hon nhan tap 17 bí mật hôn nhân review stt buồn về cuộc sống hôn nhân hon nhan bat ngo hôn nhân không tình yêu đam mỹ Truyện Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi no Kyoushitsu e. 91 1 2 3 4 5 6 7 8 9 với hơn 124 truyện liên quan kho truyện Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi no Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài Chồng! Anh Là Ai? Thầy Giáo! Sao Thầy Lại Là Chồng Của Em Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét Độc Bộ Thiên Hạ 36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa Dưới Vương Triều Cổ Đại Em Vốn Thích Cô Độc, Cho Đến Khi Có Anh Truyện mới cập nhật Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực Ngôn Tình , Mật ngọt hôn nhân. Đánh giá: 8.4 / 10 từ 1179 lượt. Tác giả: Cửu Mạch Ly. Thể loại: Ngôn tình, Quân nhân. Trạng thái: Full. Truyện ngôn tình Mật ngọt hôn nhân về một mối tình được bắt đầu từ chữ duyên, cũng có thêm sự góp phần vun vén của cả hai gia đình giúp đôi iy67dU. Tác giả Cứu Mạch Ly Trạng thái Dịch full Đọc từ đầu Lần đầu tiên gặp mặt, Phó Hoành Dật vô tình có mặt trong nhà hàng cô cùng người bạn đi xem mắt. Nhận lời đi cùng cho cô bạn đỡ bất an, Thẩm Thanh Lan lại bị đối tượng xem mắt gây phiền phức. Anh đột nhiên xuất hiện nói “Anh đang làm phiền vị hôn thê của tôi đấy!” và giải cứu cho thứ hai gặp mặt, là ông nội anh rắp tâm tìm trăm phương ngàn kế cho thằng cháu trai gặp được cô cháu dâu tương lai để vun đắp tình cảm một chút. Hai người gặp lại thoáng xao động nhưng vẫn tỏ vẻ không quen biết nhau. Phó lão gia chỉ còn biết ngậm ngùi bất mãn với sự lạnh nhạt giữa hai thứ ba gặp mặt, là anh chủ động gọi điện mời cô đi ăn dưới sự thúc ép của ông nội. Hai người vẫn gượng gạo khi gặp nhau. Anh nói hay lưu số để khi có việc gì thì có thể gọi điện cho anh, dù sao cô cũng coi như là em gái thứ tư gặp mặt, người chị nuôi giả vờ bị ngã rồi đổ tội cho Thẩm Thanh Lan, cô nhận một cái tát oan của mẹ. Đến mẹ cô cũng không tin cô. Vậy mà anh lại nói tin cô. Lần đầu tiên trái tim vốn bình lặng của Thanh Lan vì một người đàn ông mà gợn lúc này Thẩm gia xảy ra chuyện. Bà nội của cô sắp mất, điều duy nhất khiến bà không an lòng đó là chưa tìm được một người đàn ông có thể thương yêu che chở cho cháu gái mình. Phó Hoành Dật gọi điện đến, cô đột ngột hỏi anh “Anh có đồng ý lấy tôi không?”Phó Hoành Dật lên tiếng, “Vừa rồi em nói nghiêm túc à? Nghĩ kỹ chưa?”“Nghĩ kỹ rồi.”Ngày hôm sau, họ gặp nhau ở cửa Cục Dân chính. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì sức khỏe của đứa bé, nên đương nhiên cô không có ý kiến, mà đề nghị này quả thật quá đúng ý Phó Hoành Dật. Vốn dĩ anh cũng không muốn để Thẩm Thanh Lan sinh đứa thứ hai, lần trước đồng ý chỉ là vì cô đang đấu tranh giữa lằn ranh sinh dù đại trượng phu một lời nói ra tứ mã nan truy, nhưng có thể hoãn lại thì đương nhiên là anh cầu còn không được. Nếu Thẩm Thanh Lan có thể từ bỏ ý nghĩ này thì không còn gì bằng.“Mẹ, nhanh lên.” An An đứng đằng trước thúc giục. Từ tháng Sáu, cậu bé sẽ phải đến nhà trẻ, mà bây giờ là tháng Năm rồi. Sinh nhật của cậu vừa qua không lâu, chớp mắt đã sắp tới tháng Sáu. “Con chạy trước đi, lát2nữa mẹ sẽ theo sau con.” Thẩm Thanh Lan nói với con trai, An An nghe xong, bèn lập tức vùng chạy, Mập Mạp chạy bên cạnh cậu. Nơi này là đại viện của quân đội, đương nhiên Thẩm Thanh Lan không có gì không an tâm, ngày thường cũng không hà khắc với cậu nhóc. An An tràn đầy sinh lực, chạy cùng Thẩm Thanh Lan cả đoạn đường mà vẫn không thấy mệt, mặc dù cô vì nghĩ cho con mà cố ý rút ngắn chặng đường. “Mẹ, chúng ta đến nhà bà ngoại đi.” Về đến nhà ăn điểm tâm, An An liền muốn đến nhà họ Thẩm, còn định rủ Phó lão gia theo, “Ông cố, ông đi cùng cháu được không?”Đương nhiên Phó lão gia không từ chối yêu cầu của chắt trai, bèn gật đầu lia lịa, “Được8được được, lát nữa đi ngay.”Cả nhà đến nhà họ Thẩm, hai vị lão gia liền vào phòng sách đánh cờ, An An thì chơi lắp ráp đồ chơi trong phòng khách, bắt đầu chơi đồ chơi mới nhất của mình, một bộ đường ray xe lửa.“Thanh Lan, bây giờ An An đã ba tuổi rồi, con và Hoành Dật có kế hoạch sinh đứa thứ hai chưa? Một đứa dù sao cũng buồn mà.” Sở Vân Dung vừa gọt táo vừa hỏi. Mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên, lúc Phó Hoành Dật trở về vào tháng trước, cô đã nói chuyện này với anh. Nhưng người đàn ông đáng chết đó lại nói hiện giờ tuổi của An An còn quá nhỏ nên muốn hai năm nữa mới sinh, căn bản chỉ là lấy cớ.“Con và Hoành Dật cũng đang bàn bạc2chuyện này. Nhưng chuyện con cái cũng không phải muốn là được, tùy duyên vậy. Quan trọng nhất là đến lúc đó còn phải hỏi ý An An. Con không muốn đợi đến khi đứa bé sinh ra, An An lại không thích em trai hoặc em gái mình.”Xã hội bây giờ có rất nhiều trường hợp bởi vì sinh đứa thứ hai mà gặp phải vấn đề tình cảm gia đình, nhất là một gia đình đang chỉ có một con. Trước đó, trong nhà chỉ có mình chúng, tất cả yêu thương đều dành cho chúng. Sau này sinh đứa thứ hai, phải san sẻ tình cảm của đứa lớn, có thể dễ dẫn đến hàng loạt bi kịch. Chuyện thể này cũng không hiếm gặp trên tin thời sự. Sở Vân Dung gật gù, “Vậy cũng phải, vẫn phải trao đổi2với An An một chút, nhưng mà An An là đứa trẻ hiểu chuyện, có lẽ sẽ hiểu được.” Sở Vân Dung không hề lo lắng về An An. Tính tình của cậu nhóc này rất tốt, không giống Thẩm Thanh Lan, cũng không giống Phó Hoành Dật, mà hoạt bát, cởi mở và rất khéo hiểu lòng người.“Chị dâu và anh sao rồi ạ? Trước đó chẳng phải anh chị chuẩn bị có con sao?” Thẩm Thanh Lan chuyển chủ đề, nếu nói tiếp thì sẽ hỏi sang Phó Hoành Dật mất. “Đang dùng thuốc bổ, còn một tuần nữa là ngưng. Chờ ba tháng sau, Hề Dao đi khám mà không có vấn đề gì thì sẽ chuẩn bị có con.” Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đã lấy nhau ba năm. Năm ngoái, hai người đã quyết định sinh có điều, cả hai đều muốn sinh một đứa con khỏe mạnh, nên muốn điều chỉnh tình trạng sức khỏe ở mức tốt nhất. Nửa năm qua, Ôn Hề Dao vẫn uống thuốc Đông y để chăm sóc sức khỏe. “Thật giống nhau, Phương Đồng cũng đã ba tháng rồi.” “Mấy đứa các con liên tục làm mẹ, người làm mẹ đây thực sự đã già rồi.” Sở Vân Dung nói chuyện gia đình với Thẩm Thanh Lan, cô cười “Lúc nào mẹ cũng cảm thán thời gian trôi nhanh vậy?”“Có thể không cảm thán sao? Chuyện trước mắt là chị họ Nhất Ninh của con vẫn khiến người ta lo lắng. Con nói xem, nó với Thần Hi đã ở bên nhau hơn hai năm rồi, sao vẫn không định kết hôn. Nếu còn không kết hôn, chờ sau khi nó và Thần Hi kết hôn, sinh con là thành sản phụ lớn tuổi rồi.” Trước kia, lúc Bùi Nhất Ninh còn độc thân, bọn họ buồn vì cô không có bạn trai. Bây giờ cô đã có bạn trai thì lại sầu vì chuyện kết hôn. Mỗi lần bọn họ hỏi cô, cô đều chỉ cười, nói là không Thanh Lan biết giao hẹn giữa Bùi Nhất Ninh và ông bà Giang, nhưng những người khác không biết, đương nhiên là lo lắng, “Mẹ, chuyện này trong lòng chị họ hiểu rõ, mẹ đừng quan tâm, lần sau gặp dì cả thì khuyên dì ấy, không thấy năm nay chị họ bị dì ấy hối thúc mà không dám về nhà sao?”“Haizz...” Sở Vân Dung thở dài, không khỏi bận tâm, “Con nói xem có phải Thần Hi không muốn kết hôn với chị họ của con không. Chẳng lẽ nó ghét bỏ Hạo Hạo nên không muốn kết hôn?” Bà bắt đầu suy nghĩ lung tung. Thẩm Thanh Lan im lặng, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, nếu Thần Hi không thích chị họ thì lúc trước anh ta đã không theo đuổi chị họ, bây giờ hai người bọn họ cũng trưởng thành rồi, họ tự có tính toán.” Kỳ hạn hai năm chỉ còn lại mấy tháng sau cùng, xem như ông bà Giang không đồng ý cũng không kéo dài được bao Vân Dung lại thở lại một tiếng, đưa quả táo cho Thẩm Thanh Lan, “Chuyện của mấy thanh niên bọn con mẹ không quản được. Được rồi, đợi lát nữa Nhất Ninh và Hạo Hạo tới nhà ăn cơm, con nhân đó hỏi thử xem nó và Thần Hi có dự định gì chưa, mặc dù chuyện yêu đương rất tốt đẹp nhưng cũng không thể cứ thế cả đời đúng không.” “Mẹ, mẹ vừa mới nói là thuận theo tự nhiên mà.” Kết quả chớp mắt đã bảo cô đi nghe ngóng tin tức. “Thì con hỏi thử xem, bảo Nhất Ninh cho một câu trả lời chắc chắn, cũng để dì cả con yên tâm nữa. Dì con ưu sầu đến nỗi tóc bạc luôn rồi kia kìa.”Gần trưa, Bùi Nhất Ninh mới dẫn Hạo Hạo đến. Năm nay Hạo Hạo đã bảy tuổi, là học sinh lớp một, dáng dấp càng ngày càng giống Bùi Nhất Ninh. Có lẽ ở bên Giang Thần Hi lâu ngày nên điệu bộ của thằng bé cũng hơi giống anh, là một nhóc quý ông. “Chào dì út.” Hạo Hạo cười tủm tỉm, Thẩm Thanh Lan kéo cậu qua, “Dạo này học hành một không?”Hạo Hạo lắc đầu, mới học lớp một nhưng cậu đã biết kiến thức của lớp ba, đối với cậu mà nói hoàn toàn không có gì khó, ngay cả thầy giáo riêng đang dạy chương trình năm năm cho cậu và chủ nhiệm lớp cũng đề nghị với Bùi Nhất Ninh là định cho Hạo Hạo nhảy lớp, nhưng Bùi Nhất Ninh không đồng ý mà thôi.“Mấy cái đó quá đơn giản.” Hạo Hạo nói rồi nhìn thoáng qua Bùi Nhất Ninh, thấy cô đang bế An An thì nói nhỏ với Thẩm Thanh Lan, “Di út, hai ngày trước cháu đã gặp ba ruột của cháu.” Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Ba cháu lại đến trường tìm cháu nữa hả?” Nửa năm qua Đoạn Lăng rất thường xuyên đến gặp Hạo Hạo gật đầu, “Vâng, nhưng ba chỉ đưa cơm trưa cho cháu xong là đi.” Hai năm trước, Đoạn Lăng bị Bùi Nhất Ninh từ chối nên đành trở về nước D, gần mấy năm vẫn chưa từng xuất hiện. Trong lúc mọi người cho rằng anh ta không có ý định về nước thì anh ta lại trở về, hơn nữa lần này còn lấy lý do phát triển thị trường nước Z mà về, nói là muốn thành lập công ty phân phối ở thủ đô. “Dì út, ba cháu nói muốn dẫn cháu đi gặp ông bà nội của cháu, dì nói xem cháu nên đi không?”Thẩm Thanh Lan lấm lét, “Ba cháu nói với cháu vậy hả?”Hạo Hạo gật đầu, “Dạ, có điều cháu vẫn chưa nói chuyện này cho mẹ biết. Dì nghĩ cháu có nên đi không?”“Vậy cháu có muốn đi không?”Hạo Hạo ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Cháu không biết nữa, cháu chưa từng gặp bọn họ, nhưng nếu mẹ đồng ý cho cháu đi thì cháu sẽ đi gặp, còn nếu không thì cháu sẽ không đi.” Hạo Hạo không có tình cảm với hai người gọi là ông bà nội đó, đương nhiên gặp hay không cũng không quan trọng. “Ồ, không phải anh chỉ đến đây du lịch sao?” Nhan Tịch thắc mắc nhìn anh. “Ừ, ban đầu định như thế, nhưng sau khi đến đây thì tôi phát hiện ra phong cảnh nơi này rất đẹp. Hơn nữa bạn tôi cũng mời tôi làm việc ở phòng tư vấn tâm lý, tôi cũng đã đồng ý” Gạt bỏ chuyện gia đình qua một bên, Nhan Tịch rất tò mò về Doug, “Anh thường xuyên thế này sao?” Doug khó hiểu nhìn cô, “Cái gì?” “Anh thường xuyên dừng chân lại ở một nước như thế này sao?” Doug gật đầu, “Ừ, tôi rất thích du lịch, thỉnh thoảng gặp được một thành phố đẹp, tôi sẽ ở lại đó một thời gian. Khi nào chán rồi, tôi lại đến một thành phố khác.” “Vậy anh đã đến những nơi nào rồi?” “Rất nhiều...” Doug kể cho Nhan Tịch nghe về những chuyến du lịch của mình, đều là những chuyện thú vị, khiến cổ thỉnh thoảng lại vui vẻ mà cười to. Nhìn thấy nụ cười trên mặt cổ, ánh mắt anh cũng đầy ý cười. “Doug, tôi chợt phát hiện so với anh thì cuộc sống của tôi thật là vô vị. Chắc anh không biết đâu, từ nhỏ sức khỏe của tôi đã không tốt, ba mẹ tôi hoàn toàn không cho tôi ra ngoài chơi. Sau khi lớn lên cũng vậy, cứ sợ tôi xảy ra chuyện. Lần này tôi có thể ra nước ngoài du học cũng là vì tôi bị bệnh, bỏ lỡ kỳ thi đại học trong nước Nhan Tịch cảm thấy rất xấu hổ. Doug khẽ mỉm cười, “Mỗi người đều có một cách sống riêng. Cuộc sống của cô chưa chắc đã không tốt, ít nhất có vẫn luôn được sống cùng ba mẹ và có cả anh trai. Dù có xảy ra chuyện gì thì bọn họ vẫn sẽ ở bên cạnh cô, quan tâm yêu thương cô. Như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Nhan Tịch thấy cũng đúng, “Doug, tôi phát hiện ra anh thật biết cách trò chuyện. Nói chuyện với anh thật thoải mái, mà theo cách nói của nước Z chúng tôi chính là như tắm trong gió xuân vậy.” “Đây là nghề nghiệp của tôi mà, nếu tôi không biết cách ăn nói thì sẽ dọa khách của tôi chạy hết mất. Vậy chẳng phải tôi sẽ chết đói sao?” Nhan Tịch bật cười thành tiếng. “Nhan Tịch, không ngờ lại gặp em ở đây, thật trùng hợp” Nghe giọng nói quen quen, Nhan Tịch liên quay đầu lại nhìn, thì ra là Tưởng Triết Hàm, “Là anh à.” Tưởng Triết Hàm thật sự rất vui mừng vì gặp được Nhan Tịch. Anh đã gọi cho Nhan Tịch rất nhiều lần, muốn hẹn cô cùng ăn một bữa cơm hoặc cùng đi xem phim, nhưng cô chưa một lần nhận lời, thậm chí sau đó điện thoại cũng không gọi được. Nhan Tịch nhìn thấy Tưởng Triết Hàm thì hơi ngại ngùng, dù sao cô cũng đã từng từ chối người ta. Cô không phải là một người khó chung đụng, nhưng lại không thích tiếp xúc với người khác phái. Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu vì sao, chỉ cần người khác phái đến gần thì trong lòng liền thấy hoảng sợ. “Nhan Tịch, gần đây em rất bận sao? Bình thường tôi không gặp được em” Nhan Tịch cười gượng, “Ừ, rất bận, điện thoại của tôi cũng thường phải tắt nguồn” Tất nhiên Tưởng Triết Hàm biết đây chỉ là cái cớ. Nhưng người ta đã giải thích thì chính là cho mình một bậc thang rồi, người thông minh đều sẽ bước xuống bậc thang chứ không ép hỏi nguyên do. Như vậy sẽ chỉ khiến người khác thấy phiền chán. “Vị này là bạn của em à?” Tưởng Triết Hàm nhìn sang Doug, dò hỏi. “Ừ là bạn của tôi” Nhan Tịch gật đầu đáp, nhưng không có ý định giới thiệu hai người với nhau. Ánh mắt Tưởng Triết Hàm hơi sầm xuống. Anh ta có thể cảm nhận rất rõ Nhan Tịch bài cự tuyệt tiếp xúc với mình, bèn khẽ cười, “Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa. Hôm nào chúng ta liên lạc nhé, Nhan Tịch” “Được.” Doug thấy dáng vẻ không tập trung của cô thì tò mò hỏi, “Nhan Tịch, sao vậy?” Nhan Tịch nhìn Doug không nói gì khiến anh vô cùng khó hiểu, “Nhan Tịch?” Nhan Tịch lấy lại tinh thần, nói lí nhí, “Doug, anh là bác sĩ tâm lý phải không?” Doug gật đầu, Nhan Tịch nói tiếp, “Vậy hôm nào tôi có thể đến chỗ anh khám bệnh không? Tôi thấy rất có thể mình có bệnh thật” Doug bật cười, “Tại sao lại cảm thấy như vậy?” “Bây giờ anh vẫn chưa phải là bác sĩ của tôi, tôi không thể nói cho anh biết được. Lần sau tôi đến tìm anh khám bệnh thì sẽ nói với anh” Nói xong, Nhan Tịch còn chớp chớp mắt. Doug thấy mà chỉ biết cười, “Được, nếu cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi. Tôi sẽ giảm giá cho cô.” Nhan Tịch bật cười vui vẻ. Doug đưa Nhan Tịch đến trước cổng trường, cô muốn vào phòng ngủ lấy đồ, “Doug, anh về trước đi. Tôi lấy đồ xong sẽ tự mình về nhà” “Dù sao chiều nay tôi cũng rảnh, tôi sẽ đưa cô về nhà” Nhan Tịch cũng không khách sáo với anh nữa “Vậy anh chở tôi năm phút nhé. Tôi sẽ quay lại ngay” Doug kéo tay cô, “Không phải cô bị hen sao? Đừng vội, tôi sẽ ở đây chờ cô.” “Ừ, tôi biết rồi” Tuy nói vậy, nhưng vừa xuống xe thì Nhan Tịch đã chạy ù đi. Doug bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười. Nhan Tịch vừa đi đến dưới tầng phòng ngủ của mình thì thấy một người phụ nữ kéo một nữ sinh lại hỏi, “Chào cháu, xin hỏi cháu có biết bạn Nhan Tịch chuyên ngành thiết kế thời trang đang ở đâu không?” Nhan Tịch nghe thấy tên mình thì dừng bước, nhìn về phía người phụ nữ kia. Đó là một người phụ nữ trung niên, tuy nhìn thì khoảng hơn ba mươi, nhưng vì chăm sóc tốt nên không thể nhìn ra tuổi thật. “Tôi chính là Nhan Tịch. Bà tìm tôi sao?” Nhan Tịch dùng ngôn ngữ nước Z để trả lời. Người phụ nữ kia quay lại, thấy Nhan Tịch thì vô cùng vui mừng, “Nhan Tịch, cuối cùng cũng gặp được cháu rồi, dì rất nhớ cháu” Nói xong, bà ta liên tiến tới muốn ôm chầm lấy cô. Nhan Tịch lùi về sau một bước, vẻ mặt để phòng nhìn bà ta. Người phụ nữ kia khựng lại, ngại ngùng nhìn Nhan Tịch, “Nhan Tịch, cháu không nhận ra dì sao?” Nhan Tịch hơi sửng sốt, thấy ánh mắt bà ta hơi buồn bã thì cảm thấy hơi ngại ngùng, cười nói, “Xin hỏi, trước kia chúng ta có quen biết sao?” Người phụ nữ thấy Nhan Tịch thật sự không nhận ra mình thì tỏ vẻ đau lòng, rũ tay xuống, “Di là Tần Nghiên, là bạn của ba cháu” Tần Nghiên? Nhan Tịch lẩm nhẩm cái tên này trong miệng. Hình như cô đã từng nghe thấy cái tên này, nhưng lại không sao nhớ ra được. Cô ngại ngùng nói, “Rất xin lỗi, tôi không nhớ đã từng gặp bà ở đầu cả” Tần Nghiên mỉm cười hiền dịu, “Không sao, trước kia chúng ta cũng gặp nhau không nhiều. Lại không gặp mặt một thời gian dài, cháu không nhớ ra dì cũng là chuyện bình thường. Dì nghe ba cháu nói cháu đang học ở đây, đúng lúc đi đến đây có chuyện nên tiện đường ghé thăm cháu” “Bà rất thân với ba tôi sao?” Tần Nghiền gật đầu, “Ừ, dì và ba cháu đã quen biết hơn hai mươi năm. Có điều, dù không ở Nam Thành quanh năm, nên cháu không biết gì cũng là chuyện bình thường” Mấy ngày nay Tần Nghiền bị đau họng, giọng hơi khàn khàn, nên Nhân Tịch không nhận ra giọng nói này chính là giọng mình nghe thấy trong điện thoại ngày hôm đó, cũng chính là giọng của người phụ nữ trong giấc mơ. “Vậy chắc bà cũng quen biết mẹ tôi phải không?” Tần Nghiên gật đầu, “Đúng vậy, dì và mẹ cháu rất thân quen. Nhan Tịch, lâu rồi dì không được gặp cháu, có thể để dì ôm cháu một cái không?” Ánh mắt Nhan Tịch chợt thay đổi, bước chân vô thức lùi ra sau, đến khi nhận ra hình như bản thân mình đã phản ứng hơi quá, cô hơi lúng túng. Tần Nghiên khẽ mỉm cười, thu tay về một cách tự nhiên, “Vậy dì có thể mời cháu ăn một bữa cơm không? Sáng mai dì phải rời khỏi đây rồi, không biết bao giờ mới gặp lại” “Rất xin lỗi, hôm nay tôi đã có hẹn với bạn đi tham gia một hoạt động. Anh ấy đang chờ tôi ở cổng trường” Tần Nghiên tỏ ra thất vọng, “Tiếc quá, vậy chỉ có thể hẹn vào lần sau. Cháu cho dì cách liên lạc nhé, chuyện này có thể chứ?” Đã từ chối người ta hai lần nến Nhan Tịch cũng ngại từ chối đến lần ba. Cô đọc số điện thoại của mình cho Tần Nghiên, sau đó không vào phòng ngủ nữa mà rời đi ngay. Doug thấy hai tay Nhan Tịch không lấy gì cả thì thắc mắc hỏi cô, “Chẳng phải nói đi lấy đồ sao?” Nhạn Tịch gãi đầu, “Hình như tôi nhớ nhầm. Đồ không có ở phòng ngủ, chắc tôi đã để ở nhà rồi” “Vậy tôi đưa cô về nhà, trở về rồi tìm kỹ lại xem” Suốt đường đi, Nhan Tịch luôn im lặng. Doug nhìn sang, thấy cô nhăn mặt nhíu mày thì nhẹ giọng hỏi, “Món đồ kia rất quan trọng sao?” Nhan Tịch ngây người, “Cái gì cơ?” “Tôi hỏi món đồ cô muốn tìm rất quan trọng với cô sao? Không tìm thấy thì ủ rũ như vậy.” Nhan Tịch do dự nói, “Không phải gì chuyện này. Doug, anh nói xem người bình thường có bao giờ gặp tình huống thế này không? Anh gặp một người nói đã gặp anh rất nhiều lần, thậm chí còn rất hiểu về anh, nhưng anh lại không có chút ấn tượng gì về người đó cả” Ánh mắt Doug chợt thay đổi, anh làm như vô tình hỏi, “Cô vừa gặp ai vậy? “Là một người phụ nữ trung niên xa lạ. Bà ta nói mình là bạn của ba tôi, vừa gặp đã nói rất nhớ tôi, nhưng tôi lại không quen biết bà ta” Doug không biết người mà Nhan Tịch nói là ai. “Cô có biết tên bà ấy không? Hay là lát nữa về nhà thì hỏi ba cô xem sao?” “Bà ta nói mình tên Tần Nghiên” Doug ghi nhớ cái tên này, sau đó nhìn sang Nhan Tịch, “Nếu cô không biết thì có lẽ là do không hay gặp mặt người bạn đó. Đừng suy nghĩ nhiều quá” Nhan Tịch thấy cũng phải. Sau khi đưa Nhan Tịch về nhà, Doug liền gọi điện thoại cho Eden, nhưng không ai bắt máy, bèn gọi cho Thẩm Thanh Lan. “Anh nói Tần Nghiên đến tìm Nhan Tịch ?” “Đúng vậy, tôi chưa gặp bà ta, là Nhan Tịch nói với tôi.” “Tần Nghiên tìm Nhan Tịch làm gì?”Nhan An Bang đã ly hôn với Triệu Giai Khanh, bây giờ Triệu Giai Khanh đã đưa Nhan Tịch ra nước ngoài sinh sống. Cho dù Tần Nghiên muốn nối lại tình xưa với Nhan An Bang cũng không cần lo Nhan Tịch cản trở bọn họ nữa. “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm” “Tôi vẫn phải cảm ơn anh, Doug” Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Doug, Thẩm Thanh Lan vẫn cau mày suy nghĩ mục đích Tần Nghiên đến tìm Nhan Tịch là gì. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã không thể nhìn thấu người phụ nữ tên Tần Nghiên này. Ngày hè, ánh mặt trời thiêu đốt mặt đất, người đi lại trên đường ít đến thảm, cho dù có thì ai cũng đều mang dáng vẻ vội trước một nhà hàng cơm Tây ở trung tâm thành phố, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, mặt trái xoan, mày liễu cong cong, đôi mắt trong veo, lông mi dài khẽ rung động. Đây là một đôi mắt khiến cho ai từng gặp sẽ không thể nào quên có khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, làn da trắng ngần, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay thoải mái màu trắng, nhìn rất trẻ trung. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, kết hợp với đôi mắt kia, khi cười rộ lên sẽ xinh đẹp tuyệt trần tới mức điều lúc này, trên gương mặt đó chỉ có vẻ trầm xuống xe, hơi nóng phả vào mặt, nhưng dường như cô không có cảm giác nào mà cứ đi thẳng vào nhà hàng cơm cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy liền màu hồng trông thấy cô, hai mắt sáng bừng lên, chạy vọt về phía cô.“Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mình còn tưởng cậu cho mình leo cây chứ.”Thẩm Thanh Lan hơi nghiêng người qua một bên, cô gái kia liền ôm hụt. Trên mặt cô nàng lại không có vẻ gì là ngoài ý muốn, nhanh chóng lấy lại thăng bằng, hiển nhiên là đã sớm biết kết quả này.“Xin lỗi, vừa ra đến cửa lại có việc nên mình đến muộn.” Thẩm Thanh Lan bình thản trả lời, giọng nói du dương êm Hiểu Huyên khoát tay, “Không sao, không sao đâu, chỉ cần cậu tới được là tốt rồi. Cậu nói xem, mình mới có hai mươi mốt tuổi, vẫn còn nhỏ lắm. Vậy mà mẹ mình cứ bảo mình đi xem mắt, sợ không ai thèm lấy mình sao? May là có cậu đi cùng, nếu không thì chắc chắn mình sẽ không tới.”Vu Hiểu Huyên vừa nói vừa theo Thẩm Thanh Lan bước vào nhà hàng.“Cậu nói người đó ngồi ở đâu nhỉ? Làm sao chúng mình tìm được anh ta? Người này cũng thật là, không thể hẹn một chỗ nhỏ hơn để xem mắt à? Nhà hàng lớn như vậy, làm sao chúng mình tìm được đây.” Bước vào nhà hàng, Vu Hiểu Huyên hết nhìn bên này lại ngó bên kia, bĩu môi lầm như Thẩm Thanh Lan đã quen với một Vu Hiểu Huyên như vậy, cô không chút để ý đến lời lải nhải của cô ấy, nhìn quanh xung quanh tìm kiếm một lượt, rồi đi thẳng về một Hiểu Huyên vẫn còn đang lầm bầm, vừa quay đầu đã thấy Thẩm Thanh Lan đi rồi, bèn vội vàng đuổi được nửa đường, tình cờ mắt Thẩm Thanh Lan chạm phải một đôi mắt sâu thẳm khác. Cô khẽ dừng, rồi như thể không có chuyện gì mà thu mắt lại, không chớp mắt đi thẳng giữa phòng ăn, có một người đàn ông mặc âu phục thỉnh thoảng đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẻ mặt rõ ràng là mất kiên lúc anh ta đang suy nghĩ có nên đi hay không thì một bóng người hiện ra trước đàn ông kia vô thức ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp. Anh ta sững sờ nhìn khuôn mặt đó, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.“Vệ Lâm?” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhành đàn ông nở nụ cười, sự mất kiên nhẫn vừa rồi đã biến mất, “Đúng, tôi là Vệ Lâm, chắc cô là cô Vu! Chào cô.” Anh ta vừa nói vừa đưa tay phải ra làm tư thế bắt Thanh Lan không vươn tay mà hơi nghiêng người, chỉ vào Vu Hiểu Huyên sau lưng rồi nói “Anh nhận lầm người rồi, đây mới là Vu Hiểu Huyên, tôi chỉ là bạn của cô ấy thôi.”Vệ Lâm hơi xấu hổ, đưa mắt nhìn sang Vu Hiểu Huyên. Thấy cô gái mặc váy liền màu hồng này có vẻ ngoài không xinh đẹp, nụ cười trên mặt liền phai đi vài phần.“Cô Vu, chào cô.” Cũng không bắt tay với cô ấy mà cười chào một cách lịch sự.“Không biết xưng hô với vị tiểu thư này như thế nào?” Vệ Lâm nhìn Thẩm Thanh Lan chăm chú, trong mắt không hề che giấu vẻ ngẩn ngơ trước cái mặt Thẩm Thanh Lan điềm tĩnh, “Anh gọi tôi là cô Thẩm được rồi.”Nhìn ra vẻ lạnh nhạt của Thẩm Thanh Lan, Vệ Lâm không tiếp tục hỏi nữa.“Món bít tết ở nhà hàng này khá ngon, hai cô có muốn nếm thử không?” Vệ Lâm cầm thực đơn, hỏi ý kiến Vu Hiểu Huyên và Thẩm Thanh Lan.“Chúng tôi không kén ăn, anh Vệ cứ chọn là được rồi.” Biết Thẩm Thanh Lan không thích ứng phó những trường hợp như vậy nên Vu Hiểu Huyên chủ động trả Lâm cười cười, cũng không từ chối nữa mà chọn đồ ăn.“Nghe nói Vu tiểu thư là sinh viên?” Vệ Lâm chủ động mở miệng, mặc dù hỏi Vu Hiểu Huyên nhưng ánh mắt vẫn liếc Thẩm Thanh ta là thành phần trí thức cao cấp, thu nhập cao, cũng được coi như là đẹp trai, điều kiện gia đình cũng không tệ. Tất nhiên anh chẳng thiếu phụ nữ vây quanh, trong số đó cũng có không ít người đẹp. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp người xinh đẹp như Thẩm Thanh Lan. Hơn nữa, khí chất thanh cao lạnh lùng, cả thái độ lạnh nhạt của cô với anh ta, tự nhiên lại càng kích thích sự hứng thú của anh ta.“Đúng vậy.” Vu Hiểu Huyên trả lời có phần qua loa. Cô cũng chẳng có cảm tình với người đàn ông này, nếu không phải hôm nay mẹ cô ép thì cô cũng chẳng tới.“Cô Thẩm và cô Vu học cùng trường?”“Đúng thế, cô ấy là bạn học của tôi.” Vu Hiểu Huyên không nói bọn họ là bạn cùng phòng. Cô đã đoán ra rằng Vệ Lâm nhìn trúng Thanh Lan rồi. Tuy anh ta vẫn luôn nói chuyện với mình, thế nhưng cứ nói gần nói xa để tìm hiểu thông tin của Thanh biết Thanh Lan không có kiên nhẫn trả lời những người đàn ông như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy với chuyện mình nhờ cô ấy cùng đi xem Thanh Lan đang uống nước cam thì cảm giác được ánh mắt mang theo tính xâm chiếm không hề che giấu của người đối diện. Ngón tay cô thon thả vuốt ve thân ly, đây là động tác cô hay làm lúc mất kiên này, Thẩm Thanh Lan không chú ý tới, có hai người đàn ông đang ngồi chéo góc với họ, người mà bọn họ đang thảo luận chính là trong hai người có khuôn mặt rất ma mị, dưới cặp mày kiếm là một đôi mắt đào hoa đa tình, bên trong chứa đầy sự ngang bướng, tai đeo khuyên ruby, càng khiến cho các đường nét ngũ quan trên khuôn mặt anh ta thêm phần quyến đối diện anh ta là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, làn da rám nắng, đường nét rõ ràng, sắc sảo, mày kiếm mắt sáng, mang lại cho người khác cảm giác đây là một người rắn rỏi kiên là hai người đàn ông có khí chất hoàn toàn khác nhau, nhưng đều thu hút ánh mắt người khác.“Không ngờ lại gặp Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm ở đây.” Người đàn ông có tướng mạo ma mị nhìn chằm chằm bóng dáng đi qua của Thẩm Thanh Lan rồi mở miệng.“Cậu biết cô ấy?” Người đàn ông đối diện - Phó Hoành Dật mở miệng, giọng nói trầm thấp ôn hòa, rất êm tai.“Cậu cũng biết đấy.” Hàn Dịch nói, “Cô ấy là em gái của Thẩm Quân Dục, chính là cô bé luôn theo sau chúng ta lúc nhỏ.”Phó Hoành Dật chau mày, hiển nhiên là không có ấn tượng gì với chuyện Hàn Dịch nói. Nhưng nhà họ Thẩm và nhà họ Phó có quan hệ nhiều đời với nhau nên anh vẫn biết tình hình của Thẩm thư nhà họ Thẩm - Thẩm Thanh Lan lúc năm tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, nhiều năm không có tin tức, mãi mười một năm sau mới tìm về được.“Cậu ở trong quân đội lâu năm, còn vị tiểu thư này bình thường sống kín tiếng, hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài, cậu không biết cũng là điều dễ hiểu. Trước kia có nghe đồn, vị tiểu thư nhà họ Thẩm này lưu lạc bên ngoài từ nhỏ nên không được dạy bảo nhiều, vì vậy nhà họ Thẩm không để cô ấy xuất hiện trước mặt người ngoài. Mọi người chỉ biết Đại tiểu thư nhà họ Thẩm chứ không biết vị Nhị tiểu thư này. Hôm nay gặp, dường như không giống lời đồn lắm.” Hàn Dịch tùy tiện ta đã gặp vô số người, tuy có bất ngờ với dung mạo xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan, nhưng anh ta thích mẫu phụ nữ quyến rũ hơn, không có hứng thú với kiểu người lạnh lùng như Thẩm Thanh Lan. Huống chi, với gia thế của nhà họ Thẩm, anh ta không thể tùy tiện trêu chọc được.“Cậu cũng nói đây là lời đồn.” Phó Hoành Dật bình thản nói, ánh mắt dừng trên sống lưng thẳng tắp của Thẩm Thanh Lan một lát rồi lập tức dời Dịch nghe anh nói như thế thì chau mày, nhìn Phó Hoành Dật với vẻ hứng thú, “Cậu có hứng với cô ấy à?”Phó Hoành Dật lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, ánh nhìn có ý cảnh cáo, “Nếu tôi nhớ không lầm, năm nay cô ấy mới hai mươi mốt tuổi.” Ý trên mặt chữ, đây chỉ là một cô bạn nhỏ, dù sao năm nay anh cũng đã ba mươi mốt tuổi Dịch không xem lời cảnh cáo ấy ra gì, trêu đùa “Cậu không biết bây giờ đang có trào lưu đại thúc và loli sao?” Mặc dù loli này hơi lạnh lùng một Hoành Dật không để ý tới lời trêu đùa của Hàn Dịch mà tùy ý nói, “Tối qua tình cờ gặp Hàn phu nhân và dì tôi. Có vẻ gần đây Hàn phu nhân nóng lòng muốn ôm cháu rồi. Bà ấy đang bàn với dì tôi giới thiệu cho cậu vài cô chiêu.”“Đại ca, đại ca, em biết lỗi rồi, em không đùa nữa.” Hàn Dịch cầu xin tha thứ. Đối với loại người phong lưu đa tình như anh ta mà nói thì hôn nhân chính là lồng giam. Mà bây giờ, chuyện hôn nhân của anh ta là chuyện quan trọng nhất của cả gia đình.**Thẩm Thanh Lan cảm nhận được ánh mắt như có như không phía sau lưng, chỉ là trong ánh mắt đó không có chút nào ác ý nên cô không hề để ý.“Thẩm tiểu thư là người ở đâu?” Vệ Lâm không thỏa mãn với thông tin Vu Hiểu Huyên cung cấp nên tự mình mở lời.“Người Bắc Kinh.” Giọng điệu Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt.“Thật là trùng hợp, tôi cũng là người Bắc Kinh, có thời gian thì chúng ta có thể gặp nhau nhiều hơn. Vừa khéo cuối tuần này chúng tôi có một bữa tiệc, Thẩm tiểu thư có thời gian thì đi cùng đi.” Vệ Lâm nở một nụ cười tự cho là lịch thiệp, miệng thì mời, nhưng trong mắt lại như vô tình cố ý khiêu Thanh Lan nhìn anh ta với vẻ nhàn nhạt, không lên tiếng trả lời.“Thẩm tiểu thư không nể mặt tôi à?” Thấy cô không trả lời lời, Vệ Lâm có vẻ không vui. Anh ta thích người đẹp, cũng thích chinh phục người đẹp, nhưng không thích người đẹp không xem anh ta ra Vu Hiểu Huyên là người thi thoảng hơi ngờ ngệch nhưng cũng không ngốc. Nhận ra sự khiêu khích trong mắt Vệ Lâm, sắc mặt liền thay đổi. Mẹ cô nhìn người thế nào đây, mặt hàng như vậy cũng dám để cho cô định mở miệng châm chọc thì dưới bàn, một bàn tay nắm lấy tay cô. Bàn tay hơi lạnh, trong khoảnh khắc đã dội tắt hết lửa giận trong lòng Hiểu Huyên hơi thả lỏng, sao cô có thể quên được, tuy tính tình Thanh Lan lạnh nhạt nhưng cô ấy không phải là một người dễ trêu chọc. Lần này nhờ cô ấy đi xem mắt cùng cô cũng là để tăng sự can đảm cho bản thân.“Người lớn trong nhà bị bệnh phải nằm viện, tôi định cuối tuần tới chăm sóc. Cảm ơn ý tốt của anh.” Thẩm Thanh Lan đáp, giọng nói vẫn lạnh nhạt như ta đã nói là người lớn trong nhà nằm viện, mặc kệ lời này có mấy phần thật thì Vệ Lâm cũng không thể bắt Thẩm Thanh Lan bỏ qua người lớn mà tới bữa tiệc được. Chỉ là, anh ta vẫn không từ bỏ ý định.“Thẩm tiểu thư, cho xin số điện thoại đi! Có số điện thoại sẽ tiện liên hệ hơn. Cuối tuần chúng tôi thường đi phượt bằng xe hơi, Thẩm tiểu thư nếu rảnh có thể đi cùng chúng tôi. Tôi có xe, có thể chở cô.”Đáy mắt Thẩm Thanh Lan xẹt qua một tia không kiên nhẫn, lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh đến mức khiến người ta khó mà nắm bắt được, “Xem ra anh Vệ đây không bận rộn như lời mình nói nhỉ.”Giọng nói bình tĩnh, nhưng Vệ Lâm vẫn nghe ra sự mỉa mai bên trong lời Thẩm Thanh Lan. Ai đó vừa nói mình thường bận rộn công việc, thường xuyên tăng ca, ít có thời gian đi tụ họp, lời Thẩm Thanh Lan rõ ràng là bảo anh ta đang nói dối. Sắc mặt vẫn luôn ôn hòa của Vệ Lâm cuối cùng cũng thay đổi. Giới thiệu Ebook này có nhiều ảnh 1 đoạn ngắn trong chương nên các bạn đọc file epub hoặc pdf nhé. Thể loại Ngôn tình, Hiện đại Một mối tình được bắt đầu từ chữ duyên, cũng có thêm sự góp phần vun vén của cả hai gia đình giúp đôi trẻ nên duyên vợ chồng. Phó Hoành Dật gặp được Thẩm Thanh Lan lần đầu tiên là lúc anh ta vô tình có mặt trong nhà hàng trong khi Thanh Lan cùng người bạn đi xem mắt. Cô chỉ là nhận lời đi cùng bạn cho cô ấy an tâm, vậy mà Thẩm Thanh Lan lại bị đối tượng xem mắt gây phiền phức. Đột nhiên Phó Hoành Dật xuất hiện giải cứu cô với câu nói hùng hồn nói “Anh đang làm phiền vị hôn thê của tôi đấy!”. Rồi đến lần thứ hai gặp mặt, là ông nội anh rắp tâm tìm trăm phương ngàn kế cho thằng cháu trai gặp được cô cháu dâu tương lai để vun đắp tình cảm một chút. Hai người gặp lại thoáng xao động nhưng vẫn tỏ vẻ không quen biết nhau. Phó lão gia chỉ còn biết ngậm ngùi bất mãn với sự lạnh nhạt giữa hai người. Lần thứ ba gặp mặt, là anh chủ động gọi điện mời cô đi ăn dưới sự thúc ép của ông nội. Hai người vẫn gượng gạo khi gặp nhau. Anh nói hay lưu số để khi có việc gì thì có thể gọi điện cho anh, dù sao cô cũng coi như là em gái anh. Lần thứ tư gặp mặt, người chị nuôi giả vờ bị ngã rồi đổ tội cho Thẩm Thanh Lan, cô nhận một cái tát oan của mẹ. Đến mẹ cô cũng không tin cô. Vậy mà anh lại nói tin cô. Lần đầu tiên trái tim vốn bình lặng của Thanh Lan vì một người đàn ông mà gợn sóng. Đúng lúc này Thẩm gia xảy ra chuyện. Bà nội của cô sắp mất, điều duy nhất khiến bà không an lòng đó là chưa tìm được một người đàn ông có thể thương yêu che chở cho cháu gái mình. Phó Hoành Dật gọi điện đến, cô đột ngột hỏi anh “Anh có đồng ý lấy tôi không?” Phó Hoành Dật lên tiếng, “Vừa rồi em nói nghiêm túc à? Nghĩ kỹ chưa?” “Nghĩ kỹ rồi.” Ngày hôm sau, họ gặp nhau ở cửa Cục Dân chính.

doc truyen mat ngot hon nhan